Nói xong, Lâm Lâm cúp điện thoại, Điềm Mộng Hinh cũng buông điện thoại xuống, những lời quan tâm ân cần của Lâm Lâm làm cô cảm thấy ấm áp, thật ra cô nghĩ, nếu mình biết Lâm Lâm sớm hơn, hai người có thể trở thành bạn rất tốt của nhau, có lẽ đây chính là duyên phận.
Trong lúc Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm quyết định thời gian thời điểm gặp mặt, Kim Thiện Tông đang đi đi lại lại ở trong văn phòng của mình, anh ta nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa phòng phẫu thuật ngày hôm qua, trong lòng tràn đầy phiền não, anh ta đi đi lại lại rồi lại ngồi xuống ghế, ngồi được một lúc lại đứng dậy, lúc lại cầm điện thoại di động lên, lúc lại buông điện thoại xuống, cuối cùng anh ta vẫn bấm một số điện thoại thần bí.
“Alo, anh mau trở lại đây.”
“Đúng vậy, càng sớm càng tốt, tôi muốn nhìn thấy anh trong vòng một tuần nữa.”
Nói xong, Kim Thiện Tông cúp điện thoại, nhìn ra bên ngoài tòa cao ốc, trên mặt lộ ra biểu cảm khác lạ, trong đầu thầm nghĩ: Lôi Thanh Tiêu, lần trước tôi vẫn còn ra tay rất nhẹ, tôi nên khiến anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, đó mới là cách tốt nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây