Lúc vợ chồng Kim Ngọc Long và Điềm Văn đứng ở cửa nói chuyện với nhau, Điềm Mộng Hinh cầm bình nước đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa chưa rời đi, còn cả bóng người quen thuộc đứng cạnh đó, là Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi.
Điềm Mộng Hinh vội vàng đi tới chỗ ba người, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, cô biết hôm nay Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi chắc chắn sẽ tới, không ngờ lại tới nhanh đến vậy.
“Chú, dì, tại sao chú dì không nói gì đã tới rồi?”
Điềm Mộng Hinh vừa nói vừa đi đến bên cạnh Điềm Văn, nhìn Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi, bọn họ nhìn thấy Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Đều do chú dì không yên tâm, cháu nhìn các cháu xem, cha mẹ tới cũng không nói trước cho chú dì biết, may nhờ hôm qua Thiện Tông không nói cho chú dì, chú dì mới biết được.”
Điềm Mộng Hinh nghe bọn họ nói vậy, cười nói: “Bọn cháu không nói cho chú dì biết, chẳng phải là do sợ chú dì lo lắng? Bây giờ cha cháu không sao nữa, mới nói cho chú dì biết, như vậy chú dì mới yên tâm, mấy năm qua chú dì đã quan tâm chăm sóc cho hai anh em cháu, coi chúng cháu là người một nhà, sao bọn cháu có thể để chú dì lo lắng được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây