Điềm Văn nhìn Kim Thiện Tông lịch sự nhã nhặn trước mặt mình, nhìn anh ta giống hệt cha mình hồi còn trẻ, khiến Điềm Văn như nhìn thấy Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi năm đó, bà ấy mỉm cười nhìn Kim Thiện Tông.
“Chào cháu, Thiện Tông, nghe nói cháu rất quan tâm đến con gái dì, cha mẹ cháu cũng rất tốt với bọn họ, dì thật sự rất vui, thật ra dì và cha mẹ cháu cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng bọn họ đều là người tốt, dì rất cám ơn cả gia đình cháu đã quan tâm chăm sóc cho các con của dì, chờ sức khỏe của chồng dì tốt lên, mọi người cùng ăn cơm chung nhé.”
Điềm Mộng Hinh và Cốc Tuấn nghe thấy mẹ nói vậy, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không nói câu gì. Kim Thiện Tông nghe những lời này của Điềm Văn, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, đây là một cơ hội, cơ hội tốt để phá vỡ khoảng cách giữa anh ta và Điềm Mộng Hinh.
“Vậy thì hay quá dì ạ, cháu trở về nói cho cha mẹ cháu biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, cha mẹ cháu đã tìm chú dì rất nhiều năm, chỉ không ngờ cả gia đình chú dì đã rời khỏi thành phố, bây giờ chú dì về đây, vậy chắc sẽ ở lại thành phố sống luôn chứ ạ.”
Điềm Văn thấy Kim Thiện Tông biểu hiện lễ phép với mình, lúc này thoạt nhìn có vẻ là người hòa ái dễ gần, nhưng vừa rồi lúc cậu ta và Lôi Thanh Tiêu nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy địch ý, như vậy là thế nào? Chẳng lẽ là vì vì con gái mình. Bà ấy thấy được Lôi Thanh Tiêu rất quan tâm đến Mộng Mộng, Kim Thiện Tông vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện như vậy, chẳng lẽ cũng là vì muốn tìm bác sỹ Trầm khám bệnh cho chồng mình, nhưng lại thấy Lôi Thanh Tiêu xuất hiện ở đây, nên mới tức giận đến vậy? Mặc dù sau khi trở lại, trên mặt của hai người đã không còn sát khí nữa, nhưng nếu so sánh ấn tượng giữa Kim Thiện Tông và Lôi Thanh Tiêu, bà ấy thiên vị Lôi Thanh Tiêu hơn, bà ấy không yên tâm khi giao con gái cho một người dễ nổi giận lại có tính cách thất thường, nhưng bà ấy không thể hiện sự lo lắng của mình ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây