Lôi Thanh Tiêu không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt của Điềm Mộng Hinh, chân mày của anh cũng hơi nhíu lại theo Điềm Mộng Hinh, quan tâm nói: “Là thế này, anh có bạn ở bệnh viện này, nên người đó nói cho anh biết, anh mới chạy tới đây. Mộng Mộng, em đừng lo lắng nữa, em xem anh dẫn ai tới đây này?”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, do dự nhìn người đứng bên cạnh anh. Cốc Tuấn nhìn cách nói chuyện của Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh, có vẻ trước khi anh ta trở lại, hai người đã gặp nhau.
Cốc Tuấn căng thẳng đi tới bên cạnh Điềm Mộng Hinh, kéo tay cô lại, Điềm Mộng Hinh nhìn anh trai, nghi ngờ không hiểu gì, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh trai, quả nhiên anh trai cô biết Lôi Thanh Tiêu.
“Lôi tổng, anh quen biết Mộng Mộng nhà tôi sao?”
Lôi Thanh Tiêu biết Cốc Tuấn rất đề phòng mình, nhưng anh không thể trách ai cả, chỉ có thể tự trách mình, nếu năm đó mình không làm Điềm Mộng Hinh tổn thương, sao đối phương có địch ý với mình chứ, tất cả đều là lỗi mình phải tự gánh lấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây