Điềm Mộng Hinh nhanh chóng nấu xong bữa tối, Cốc Tuấn đứng dậy giúp cô bày đồ ăn ra bàn, đi vào phòng cha mẹ, đỡ cha đi đến phòng ăn, cả gia đình cùng nhau ăn tối. Hôm nay lúc Điềm Mộng Hinh nấu cơm, cô không tập trung cho lắm.
Điềm Văn gắp miếng thức ăn cho vào miệng, nhíu mày lại, nhạt quá, Mộng Mộng quên không cho muối à? Nhưng bà ấy vẫn không nói gì, tất cả mọi người đều cảm thấy đồ ăn hôm nay không ngon, nhưng mọi người đều không nói ra. Điềm Mộng Hinh tự gắp một miếng cho vào miệng, cô mới nhận ra, mùi vị đồ ăn hôm nay không ngon, cô nghi hoặc nhìn mọi người.
“Sao mọi người đều không nói, đồ ăn con nấu hôm nay có vấn đề.”
Điềm Văn mỉm cười nhìn Điềm Mộng Hinh, xoa đầu cô nói: “Con nhóc ngốc, mẹ biết con như vậy vì lo lắng cho cha, sao mẹ có thể trách con được?”
Cốc Tuấn cũng biết, tâm tình của Điềm Mộng Hinh lúc này cũng giống như mình, khó khăn lắm mới đón được cha mẹ lên ở cùng, cả gia đình sống cùng nhau, mọi người đều hy vọng có thể sống lâu dài bên nhau, nhưng bệnh tình của cha giống như hòn đá đè nặng trong lòng bọn họ, nên sao mọi người trách cô được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây