Điềm Mộng Hinh rời khỏi phòng của cha mẹ, cô đi qua phòng của Cốc Tuấn, thấy anh trai cũng lo lắng giống mình, cô lắc đầu, trở về phòng của mình, nhấc điện thoại của mình lên, cô nhìn xung quanh, tìm tìm tìm, dừng ở số điện thoại của Kim Thiện Tông, lại chuyển tiếp, dừng ở số điện thoại của Kim San San. Cô rất do dự, không biết mình có nên tìm Kim Thiện Tông không. Có lẽ anh ta có thể giúp được mình, nhưng trong lòng cô lại mâu thuẫn, không muốn nhờ anh ta giúp. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, bấm gọi điện thoại cho Kim San San.
Lúc này, Kim San San đang đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình, cô ấy luôn nhìn vào điện thoại di động, chờ Cốc Tuấn gọi điện thoại cho mình, thông báo tình hình cho mình, nhưng chờ mãi không thấy chuông điện thoại vang lên. Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô ấy vội vàng nhận cuộc gọi, nhưng đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng của Điềm Mộng Hinh, làm Kim San San hơi thất vọng.
“Alo, San San, là mình, Mộng Hinh đây.”
Kim San San nghe thấy giọng điệu lo lắng của Điềm Mộng Hin, trong lòng cô ấy cũng thầm lo lắng, chẳng lẽ bệnh tình của chú không được tốt lắm.
“Sao vậy, Mộng Hinh? Chú đi khám bệnh thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây