Sự chần chừ của bác sỹ càng khiến Cốc Tuấn và Điềm Mộng Hinh lo lắng hơn, bọn họ nhìn bác sỹ, chờ bác sỹ nói tiếp.
“Cô cậu nghe tôi nói đã, hiện nay các bệnh viện trong nước còn chưa nắm bắt được kỹ thuật điều trị loại bệnh này, nhưng ở nước ngoài có một bác sỹ rất nổi tiếng có thể điều trị được, tên bác sỹ đó là Trầm Đỗ Vũ, là người Mỹ gốc Hoa. Tuy nhiên, tính tình của người này rất cổ quái, không dễ dàng nhận phẫu thuật, chứ chưa nói đến mời bác sỹ này về nước là chuyện rất khó khăn, thế nên tôi đề nghị nên để bệnh nhân điều trị bằng thuốc trước đã.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy bác sỹ nói vậy, cô giống như quả bóng bị xì hơi, xác suất này rất nhỏ, người ta là bác sỹ nổi tiếng nước ngoài, còn là người Mỹ gốc Hoa, sao có thể chủ động trở về phẫu thuật cho cha cô? Cô tỏ vẻ thất vọng ra mặt, không nói thêm gì nữa.
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh như vậy, cũng biết là Điềm Mộng Hinh đang rất thất vọng, nhưng hiện giờ không còn cách nào tốt hơn dùng thuốc điều trị nữa, anh ta nhìn bác sỹ, hỏi: “Bác sỹ, có phải dùng thuốc sẽ trì hoãn được bệnh không.”
Bác sỹ gật đầu, Cốc Tuấn nhìn Điềm Mộng Hinh, nói với cô: “Không sao đâu Mộng Mộng, nếu không chúng ta cứ để cha điều trị bằng thuốc trước đã, rồi lại tìm cách khác, nói không chừng chúng ta có thể mời được bác sỹ đó tới!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây