Nghe xong những lời này của Cốc Tuấn, Điềm Văn khẽ cau mày, bà ấy quen biết tổng giám đốc tập đoàn Kim thị từ bao giờ, tại sao bản thân bà ấy không biết? Nghe Cốc Tuấn nói vậy, có vẻ bọn họ rất quan tâm đến Điềm Mộng Hinh và Cốc Tuấn, có lẽ chuyện này không phải là giả, nhưng sao bản thân mình không nhớ được, bà ấy nghi hoặc nhìn Cốc Tể Uẩn.
Cốc Tể Uẩn hiểu ý của Điềm Văn, mặc dù sức khỏe của ông ấy không tốt, nhưng không có nghĩa là ông ấy biết ít hơn Điềm Văn, ông ấy không có ấn tượng gì về tập đoàn Kim thị, nhưng nghe họ Kim có hơi quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng chắc đó cũng là chuyện rất lâu lúc trước.
“Có lẽ chúng ta đã từng gặp bọn họ, không cần phải nghĩ nhiều đâu, tôi nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội gặp bọn họ, đến lúc đó sẽ biết thôi.”
Nghe Cốc Tể Uẩn nói xong, Điềm Văn không còn rầu rĩ nữa, cũng đúng, sau này bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt, giờ cứ ăn cơm trước đã. Cả gia đình dùng bữa, bữa trưa qua đi rất nhanh.
Sau khi ăn xong, Điềm Mộng Hinh đi chuẩn bị những thứ cần mang đi đến bệnh viện chiêu nay, Cốc Tuấn thu dọn bàn ăn, rửa sạch bát đũa, sau đó cả gia đình cùng đi ra ngoài. Lúc này, Điềm Mộng Hinh còn chưa biết bệnh tình của cha mình nghiêm trọng đến mức nào, côn còn nghĩ, chờ cha khỏi bệnh, cô sẽ đưa cha mẹ đi du lịch thư giãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây