Điềm Mộng Hinh sốt ruột trở về nhà, không phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn từ trên tầng xuống, cô vội vội vàng vàng lên xe của mình, rời khỏi công ty, Kim Thiện Tông nhìn xe của Điềm Mộng Hinh biến mất ở cửa, anh ta đi tới trước bàn làm việc, bấm số điện thoại cố định của Kim San San.
Lúc này, Kim San San đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, định đi ăn trưa, nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, cô ấy khẽ cau mày, trở lại bàn làm việc, nhấc điện thoại lên, nghe thấy tiếng anh trai truyền đến từ bên trong.
“San San, em nhớ chiều nay gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của chú nhé.”
Kim San San nhớ tới chuyện hôm qua Cốc Tuấn đề cập tới, chiều nay bọn họ sẽ đưa chú đi đến bệnh viện khám, xem ra anh trai mình cũng rất quan tâm đến chuyện này, cô ấy mỉm cười đáp lại: “Em biết rồi, chuyện này anh không nói em cũng sẽ đi hỏi, còn giải thích với cha mẹ nữa, cha mẹ chắc chắn cũng sẽ hỏi.”
Kim Thiện Tông nghe Kim San San nói chắc nịch như vậy, anh ta mới cúp điện thoại, Kim San San nghe phía đối diện truyền đến tiếng tít tít, cô ấy đành bỏ điện thoại xuống, người gọi điện thoại tới là anh trai, cúp điện thoại trước cũng là anh trai, có lẽ ở trong lòng anh trai, địa vị của mình mãi mãi không thể bằng được Điềm Mộng Hinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây