Cốc Tuấn xoa đầu Điềm Mộng Hinh, nhìn em gái mình nghiêm túc như vậy, anh ta cũng thấy nhẹ nhõm, anh ta cười nói: “Anh biết rồi, là anh sai, vậy anh trai cũng muốn nói với em, nếu một ngày nào đó em biết chân tướng mình bị mất trí nhớ, em cũng đừng trách anh, anh làm vậy đều là vì tốt cho em.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy những lời này của Cốc Tuấn, cô biết, dù tại sao năm năm trước anh trai đưa ra quyết định này, cô tin đó là do anh trai có nỗi khổ bất đắc dĩ.
“Anh cứ yên tâm đi, lại nói, anh nhìn em thế này, giống với người có thể nhớ nổi à? Được rồi, anh đi mấy hôm rồi không gặp được San San, còn không mau đi gọi điện thoại báo bình an đi.”
Nói xong, Điềm Mộng Hinh đứng dậy rời khỏi phòng khách, trở về phòng của mình, Cốc Tuấn nhìn bóng lưng của Điềm Mộng Hinh, chỉ mỉm cười lắc đầu, dù bình thường em gái anh ta làm việc nghiêm túc đến mức nào, trong sinh hoạt cá nhân đều đáng yêu như vậy, không theo lẽ thường gì cả, không biết bao giờ mới có thể trưởng thành được đây.
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh khép cửa phòng lại, anh ta cũng đứng dậy trở về phòng của mình, Điềm Mộng Hinh nghe thấy tiếng bước chân của Cốc Tuấn, lén nhìn xuyên qua khe cửa phòng mình, thấy Cốc Tuấn rời khỏi phòng khách, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào trên cánh cửa, nghĩ đến những lời Cốc Tuấn vừa nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây