Cốc Tuấn bất ngờ phát hiện ra, bức ảnh và chiếc thẻ chip thẻ mình gói trong chiếc khăn tay đều không thấy đâu, làm anh ta không lo lắng không được, nhớ đến lời em gái vừa hỏi, chẳng lẽ Mộng Mộng đã nhìn thấy bức ảnh, nhớ ra điều gì đó? Hay là vẫn chưa nhớ ra, nhưng đã nổi lên nghi ngờ, trong lòng anh ta bắt xáo trộn.
Những lời Điềm Mộng Hinh vừa nói lại nhắc nhở Cốc Tuấn, năm đó Điềm Mộng Hinh rất đau khổ, anh ta không thể nào nhìn nổi nữa, mới đồng ý với đề nghị của Kim Thiện Tông, nhưng bây giờ anh ta lại nghĩ không biết lúc đó mình có làm sai không, không biết mình có quyết định sai hay không?
Cốc Tuấn ngồi ngây người ở đầu giường, Điềm Văn thấy chồng mình đã ngủ say, bà ấy rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà ấy đi qua phòng của Cốc Tuấn, thấy con trai chưa từng ngẩn người, lại đang ngồi ngẩn người, bà ấy gõ cửa, Cốc Tuấn cũng không nghe được.
Điềm Văn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại luôn, ngồi ở bên cạnh Cốc Tuấn, khẽ vỗ lên bả vai của Cốc Tuấn, nhỏ giọng nói: “Tuấn nhi à, con sao vậy, sao đột nhiên lại ngồi ngây ra đó như thế?”
Nghe thấy vậy, Cốc Tuấn mới hoàn hồn lại, lúc này anh ta mới phát hiện ra mẹ mình đã đi vào từ lúc nào. Anh ta lắc đầu, nhìn mẹ, trong ánh mắt lộ ra vẻ do dự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây