Cốc Tuấn nhìn thời gian, cũng biết chắc em gái bảo bối của mình lại tới muộn, sợ là dù bao nhiêu năm trôi qua, em gái anh ta cũng không thay đổi được tật xấu này.
Xe của Điềm Mộng Hinh đang bị mắc kẹt trong dòng xe cộ đông như mắc cửi, không thể di chuyển được, lúc này cô thầm nghĩ, chắc chắn Cốc Tuấn lại đang nói xấu mình rồi? Ai bảo cô lại tới muộn chứ? Điềm Mộng Hinh hơi chần chừ, lại, chẳng lẽ cô đã từng tới muộn, từ sau khi gặp Lôi Thanh Tiêu, có rất nhiều đoạn hồi ức hỗn loạn xuất hiện trong đầu cô, làm cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình? Cũng không biết quá khứ của mình là thật, hay là giả tạo.
Chiếc xe bị tắc nghẽn một lúc, cuối cùng đã có thể di chuyển, Điềm Mộng Hinh từ từ lái xe tới, xuất hiện ở trước mặt Cốc Tuấn, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy anh trai đã mất hết kiên nhẫn, vội vàng xuống xe, đi tới trước mặt Cốc Tuấn, le lưỡi nói: “Xin lỗi em tới muộn, nhưng cũng không thể trách em được, bởi vì đường tắc quá.”
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh luôn tự tìm lý do cho mình đầu tiên, anh ta không khỏi lắc đầu, nói: “Em ấy à, mãi mà chẳng trưởng thành nổi, vừa mở miệng đã trốn tránh trách nhiệm rồi.”
Cốc Tuấn xoa đầu Điềm Mộng Hinh, trong lời nói không tỏ thái độ gay gắt, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy Điềm Văn và Cốc Tể Uẩn ngồi ở cạnh đó, vội vàng đi tới trước mặt cha mẹ, trên mặt tràn đầy niềm vui vì được gặp lại cha mẹ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây