Kim Thiện Tông có lý do để hoài nghi những người đột nhiên xuất hiện này là do Lôi Thanh Tiêu phái tới. Năm năm trước, dù đã bị mất trí nhớ, nhưng anh vẫn cho người tìm kiếm xung quanh vì sự biến mất của Điềm Mộng Hinh, nhìn những người đó khá là bình thường, nhưng người nào cũng có khả năng quan sát giỏi, có thể thấy Lôi Thanh Tiêu không phải là người đơn giản như vẻ bề ngoài, lại càng không dễ dàng buông tay Điềm Mộng Hinh.
Ngay lúc Kim Thiện Tông suy nghĩ chuyện xảy ra năm năm trước, xe đã lái đến cửa tập đoàn Kim thị, anh ta dừng xe lại, mở cửa giúp Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh nhìn thời gian thấy đã hơn một giờ chiều, cô vội bước nhanh hơn, thậm chí còn quên cả cầm theo túi của mình, cô vừa đi tới cửa, vừa sốt ruột nói.
“Thiện Tông, cám ơn bữa trưa của anh, tôi đi lên trước đây.”
Kim Thiện Tông nhìn chiếc túi bị bỏ quên lại trong xe, lại nhìn bóng người của cô đã biến mất ở trước mặt mình, anh không khỏi lắc đầu, vừa rồi còn nghĩ cô trưởng thành hơn trước kia, vậy mà giờ đã thấy cô lặp lại thói xấu bỏ quên đồ, xem ra cô vẫn không sửa được những thói xấu này, anh ta cầm túi theo, đóng cửa xe lại, rồi đi vào cửa theo cô.
Điềm Mộng Hinh bước rất nhanh, chỉ mất mấy phút, cô đã trở lại bộ phận kế hoạch, thấy Tôn Tĩnh Vũ đã chờ mình ở trong văn phòng bộ phận kế hoạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây