Lôi Thanh Tiêu không quên tranh chấp đã xảy ra trong căn phòng này vào năm năm trước, hôm đó vì Điềm Mộng Hinh mất tích, anh đã trách mắng Vệ Vũ, cũng may cả hai bọn họ đều không tức giận. Hôm đó anh đã quá bốc đồng, rõ ràng bọn họ không có lỗi.
Tôn Tĩnh Vũ gọi điện thoại cho Vệ Vũ, lúc này Vệ Vũ đang ngủ, bị cuộc gọi của Tôn Tĩnh Vũ đánh thức, anh ta cầm điện thoại nhìn lên, là Tĩnh Vũ gọi, chẳng lẽ có việc gấp? Trừ khi có việc gấp, còn bình thường bọn họ không liên lạc với nhau.
“Alo, anh hai à, anh mau tới trụ sở chính đi, đại ca tới.”
Vệ Vũ nhận cuộc gọi, giọng nói tràn đầy kích động của Tôn Tĩnh Vũ truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, Vệ Vũ hơi sững người lại, đại ca tới? Từ sau lần tranh chấp năm năm trước ra, càng ngày đại ca càng ít đến đây, tính ra phải gần ba năm rồi đại ca không trở lại đây, không ngờ hôm nay đại ca lại trở lại. Anh ta vội vàng cúp điện thoại, còn không kịp đáp lại Tôn Tĩnh Vũ, đã mặc quần áo vào, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Ba năm qua, danh tiếng của Phong Ảnh càng ngày càng lớn ở trong nước, bọn họ cũng càng ngày càng bận rộn. Cũng may Phong Ảnh chỉ nằm trong khu vực màu xám, xen lẫn giữa trắng và đen, chỉ thực hiện các công việc điều tra, nếu người thuê đưa ra giá cao, bọn họ cũng có thể phụ trách phần tiếp theo. Bởi vì tôn chỉ của bọn họ là không gây phiền toái cho người khác, người không phạm ta, ta không phạm người. Chỉ có mỗi chuyện Điềm Mộng Hinh mất tích, là bọn họ mất mấy năm vẫn không điều tra được, như vậy khó trách lão đại tức giận đến vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây