Lôi Thanh Tiêu hiểu cảm giác bị mất trí nhớ, chưa kể đến cô không chỉ bị mất trí nhớ, mà trí nhớ còn bị thay thế, cảm giác đó tựa như cuộc đời mình bị người ta sửa lại, như vậy thật là khủng khiếp, anh nhất định sẽ giúp cô tìm lại trí nhớ đã mất, cũng giải quyết hết tất cả mọi chuyện, giải quyết một cách triệt để, sau đó hoàn thành cam kết với cô, cả đời này sẽ không chia tách nữa.
“Mộng Mộng, em thấy đã đỡ hơn chưa, đúng rồi, anh đã lưu số điện thoại của anh vào trong máy em, cũng thiết lập phím tắt, ấn số 1 là gọi đến số điện thoại của anh, em nhớ nhé.”
Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu nói là đã lưu số điện thoại của mình vào, sắp xếp cho thuận tiện, anh đúng là tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị, làm việc như sấm rèn gió cuốn, không cho cô cả thời gian phản đối, quả nhiên bá đạo là tính cách bẩm sinh của mỗi một tổng giám đốc.
“Thanh Tiêu, tôi không sao nữa rồi, hôm nay rất cám ơn anh…” Điềm Mộng Hinh nói xong, lại nhìn thời gian, không nhìn không biết đã gần đến sáu rưỡi rồi, khó trách mình cảm thấy hơi đói bụng, cô nói tiếp: “Thời gian không còn sớm nữa, nếu không anh ở lại nhà tôi ăn xong cơm rồi về, cũng coi như là tôi cám ơn anh luôn.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn thời gian, hóa ra đã muộn thế này rồi, vừa rồi anh định về nhà ăn cơm, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội nếm thử tay nghề bếp núc của Điềm Mộng Hinh, bây giờ đi về há chẳng phải là đáng tiếc, anh gật đầu đồng ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây