Lôi Thanh Tiêu hiểu ý của Điềm Mộng Hinh, quả là nhìn thấy bức ảnh này xong, nói hai người không quen biết thì sẽ chẳng ai tin, hơn nữa hai người còn có hành động thân mật nữa, xem ra phải nói rõ một số chuyện, anh ngẩng đầu lên nhìn Điềm Mộng Hinh, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Mộng Mộng, anh biết em muốn biết điều gì? Trước khi nói ra, anh muốn xin lỗi em. Năm năm trước, đúng như em nghĩ, chúng ta là một đôi yêu nhau, chỉ vì mẹ anh không đồng ý, nên chúng ta chưa công khai. Nhưng không bao lâu sau khi chụp bức ảnh này, anh phải trở về nước xử lý chuyện công ty nên đã rời khỏi Pháp sớm hơn dự kiến, trên đường trở về anh gặp phải tai nạn giao thông, lúc tỉnh lại đã không còn nhớ em nữa. Lúc ấy em từ nước Pháp trở lại, đến bệnh viện tìm anh, anh đã vô tình nói nặng lời làm tổn thương em. Sau hôm đó anh đã rất hối hận, anh đi tìm em, nhưng em đã không còn ở đó nữa, biến mất khỏi tầm mắt của anh.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu vừa mở miệng đã nói xin lỗi mình, xem ra đúng năm năm trước anh đã nói nặng lời làm tổn thương người. Có lẽ là ông trời trêu đùa lòng người, năm năm trước Lôi Thanh Tiêu quên mất cô, năm năm sau anh gặp lại cô lần nữa, cô lại quên mất đã từng có một người như vậy trong sinh mệnh của mình, một người mình đã từng yêu đến tê tâm liệt phế.
Điềm Mộng Hinh cầm chiếc khăn tay trên bàn lên, cô nhìn khăn tay, nhỏ giọng nói: “Vậy đó có phải là lý do tại sao chiếc khăn tay này lại giống với chiếc khăn tay của anh, anh là người đưa cho tôi chiếc khăn này, anh cũng chưa từng đổi mẫu khăn tay khác?”
Lôi Thanh Tiêu nhìn chiếc khăn tay Điềm Mộng Hinh đang cầm, anh gật đầu, cười khổ đáp lại: “Mộng Mộng, em đã quên mất, hồi còn bé anh đã đưa chiếc khăn tay này cho em, là tín vật định ước của chúng ta lúc đó, dù bao nhiêu năm trôi qua, chúng ta cũng nhất định phải gặp lại nhau. Mặc dù, sau này chúng ta đã gặp được nhau, nhưng anh đã thất hứa trước, anh đã hứa sẽ đi đón em trở về, kết quả anh lại làm mấy em. Vì vậy, hiện giờ anh chỉ hy vọng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, quá khứ không quan trọng, dù chúng ta đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, trải qua chuyện gì, mọi chuyện đều đã qua rồi, em cố gắng nhớ lại quá khứ, sẽ chỉ khiến em đau đầu hơn thôi. Nếu vậy, anh thà hy vọng chúng ta tạo ra những hồi ức mới, quá khứ cứ để nó trở thành quá khứ đi, tương lai còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ chúng ta phía trước. Vì vậy, cuối cùng anh chỉ nói một câu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, bắt đầu từ làm bạn, giống như lúc đó, anh sẽ bồi thường cho em tất cả mọi thứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây