Trong mơ, Điềm Mộng Hinh nhìn thấy rõ Tinh Xí Sách Hoa, nhìn thấy rất nhiều người mình không biết, thấy mình cùng làm việc với bọn họ, thấy trong thời gian ăn trưa, mình đi vào thang máy, lại đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng người quen thuộc, đối phương đứng ở cửa văn phòng Tổng giám đốc, đó chính là, bóng người đó giống với người cô gặp ở tập đoàn Lôi thị chiều hôm nay. Cô thấy mình gật đầu với người đó, còn nói gì với người đó nữa, nhưng cô chỉ có thể nhìn, không nghe thấy mình nói gì. Cuối cùng, cô thấy mình đi vào văn phòng Tổng giám đốc, cô thấy trước mắt mình xuất hiện một bóng lưng quen thuộc, vừa định bước lên trước nhìn mặt đối phương, hình ảnh trước mặt cô đột nhiên biến mất, bóng lưng kia càng đi càng xa, cô đột nhiên cảm thấy trái tim nhói đau, muốn đuổi theo đối phương, nhưng dù đuổi thế nào cũng không đuổi kịp. Cuối cùng, cô mệt lả người, bóng người kia cũng hoàn toàn biến mất.
Lôi Thanh Tiêu thấy cuối cùng Điềm Mộng Hinh cũng không đổ mồ hôi nữa, anh vừa cảm thấy nhẹ nhõm không được bao lâu, đã lại thấy Điềm Mộng Hinh tiếp tục đổ mồ hôi. Anh vội vàng đi tìm nước lạnh thấm khăn, nhưng Điềm Mộng Hinh nắm chặt lấy tay anh không chịu buông, anh đành phải nhẹ nhàng rút mình tay ra. Điềm Mộng Hinh sốt ruột muốn nắm lấy thứ gì đó, cô đột nhiên xoay mình, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống. Lôi Thanh Tiêu vội vàng đỡ lấy cô, cả người của Điềm Mộng Hinh lăn vào trong vòng tay của Lôi Thanh Tiêu. Lúc này, Điềm Mộng Hinh mới tỉnh lại, thấy mình thế này, cô vội vàng ngồi dậy.
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh tỉnh lại, đỡ cô ngồi bên mép giường, quan tâm hỏi: “Mộng Mộng, em không sao chứ.”
Điềm Mộng Hinh từ từ phản ứng lại, tại sao Lôi Thanh Tiêu lại ở chỗ này? Cô từ từ nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì… Cô đi đến phòng anh trai, nhìn thấy bức ảnh và khăn tay, sau đó cô nhức đầu, còn về sau nữa, bản thân cô cũng không nhớ rõ?
“Lôi tổng, không, Thanh Tiêu, tại sao anh lại ở chỗ này, sao anh biết nhà tôi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây