Ngay khi Kim Thiện Tông bị những lời Kim San San nói che mù mắt, Kim San San đã trở lại phòng làm việc của mình, cô ấy ngồi tê liệt ở trên ghế làm việc của mình, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng dám nói dối anh trai lần nào, lần đầu tiên nói dối này làm cô ấy rất hoảng sợ, bản thân cô ấy cũng không biết tại sao? Là do mình không tin tưởng anh trai mình, hay là muốn giúp Điềm Mộng Hinh và Lôi Thanh Tiêu hơn? Bản thân cô ấy cũng không biết nữa.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị, Lôi Thanh Tiêu đang rất vui, ít nhất anh biết được Điềm Mộng Hinh không ghét mình, anh vẫn còn có cơ hội. Hôm nay là một ngày đáng ăn mừng với anh, anh cầm điện thoại di động lên, bấm gọi điện thoại cho Kỳ Huyễn Vu.
Lúc này, Kỳ Huyễn Vu đang vùi đầu vào trong công việc, đừng nhìn anh ta làm việc nghiêm túc thế này, trên thực tế đều là vì Lôi Thanh Tiêu cả. Năm năm nay, Lôi Thanh Tiêu dùng công việc để làm mình chết lặng, phát triển tập đoàn Lôi thị càng ngày càng lớn, mà ngày nào cha mẹ anh ta cũng lôi Lôi Thanh Tiêu ra so sánh với anh ta, nói là sao anh ta không chịu khó học tập Lôi Thanh Tiêu. Kết quả là, ngày nào anh ta cũng đắm chìm trong công việc, ngoài công việc cũng chỉ có công việc, thậm chí cả thời gian riêng của mình cũng bị mất. Ngay lúc anh ta đang thầm oán trách Lôi Thanh Tiêu, chuông điện thoại vang lên, anh ta mò tìm được chiếc điện thoại di động chôn phía dưới đống tài liệu trên bàn, rồi kinh ngạc nhìn thấy, Lôi Thanh Tiêu cuồng công việc gọi điện thoại cho mình, anh ta không thể tưởng tượng nổi nhìn vào màn hình điện thoại.
“Sao hôm nay tổng giám đốc Lôi lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế này, cậu bận rộn lắm cơ mà?”
Giọng điệu chua loét của Kỳ Huyễn Vu truyền đến tai Lôi Thanh Tiêu, nếu là bình thường, đoán chắc anh đã sớm tức giận rồi, chỉ là hôm nay, anh không tức giận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây