Thật ra, bản thân Lôi Thanh Tiêu cũng biết như vậy, anh ngồi ở trên ghế, lấy ví ra nhìn bức ảnh trong ví. Trợ lý đặc biệt Quách thấy Lôi Thanh Tiêu phớt lờ mình, dù sao cũng đã đi theo anh nhiều năm, anh ta biết trong lòng Lôi Thanh Tiêu nghĩ gì. Anh ta nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa phòng lại giúp anh.
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy tiếng trợ lý đặc biệt Quách đóng cửa, lúc này mới nhận ra trợ lý đặc biệt Quách đã rời khỏi văn phòng của mình. Anh nở nụ cười khổ, cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn bức ảnh trong điện thoại di động. Điềm Mộng Hinh trong ảnh cười rất rạng rỡ, giống như Điềm Mộng Hinh anh vừa gặp lúc nãy. Điều khác biệt duy nhất là, Điềm Mộng Hinh của hiện tại chỉ coi anh là người bạn mới gặp lần đầu mà thôi. Trái tim anh cũng đắng chát giống như nụ cười trên môi anh. Đúng vậy, tất cả đều là do mình tự làm bậy, nếu ngày đó lúc Điềm Mộng Hinh xuất hiện ở bệnh viện, mình không có thái độ như vậy, có phải tất cả mọi chuyện đều sẽ không như thế này hay không? Có lẽ cô sẽ không quên mất mình là ai, đây là sự trừng phạt của ông trời với anh.
Ngay lúc Lôi Thanh Tiêu nhìn điện thoại di động đến ngẩn người, Điềm Mộng Hinh đã đến quán cà phê, ngồi vào xe của mình, lái xe đến tập đoàn Kim thị. Cô nhớ lại khoảng khắc mình tiếp xúc với Lôi Thanh Tiêu ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy hơi vui vẻ, đúng vậy, vui vẻ. Mặc dù mấy năm nay cô sống rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng lúc ở một mình, cô lại có cảm giác như thiếu mất thứ gì, cảm giác tất cả mọi thứ đều không chân thực, tựa như mình đang nằm mơ. Hôm nay tiếp xúc với Lôi Thanh Tiêu, cô không còn có cảm giác đó nữa, tựa như anh là một phần trong sinh mệnh của cô, mà không phải là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Cô không biết có phải mình đang suy nghĩ miên man hay không. Cô vội vàng lắc đầu, để mình bình tĩnh lại, chuyên tâm lái xe.
Ngay lúc Lôi Thanh Tiêu và Điềm Mộng Hinh đều đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Vì không đuổi kịp xe của Lôi Thanh Tiêu, Kim San San quay trở về tập đoàn Kim thị, trở lại phòng làm việc của mình. Tuy nhiên, cô ấy không ngừng đứng ngồi không yên, cô ấy không biết lúc này mình nên tìm ai, tìm anh trai, Kim Thiện Tông? Hay là liên lạc với Cốc Tuấn? Hôm nay cô ấy không nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu của năm năm trước đã từng làm tổn thương đến Điềm Mộng Hinh, mà thấy Lôi Thanh Tiêu của quá khứ rất quan tâm đến Điềm Mộng Hinh, yêu Điềm Mộng Hinh. Chẳng lẽ năm năm này, Lôi Thanh Tiêu cũng đã trải qua những chuyện mà bọn họ không biết?
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Kim thị, từ sáng sớm đến giờ, mí mắt của Kim Thiện Tông không ngừng nhảy, trong lòng anh ta có dự cảm khác thường, đến buổi chiều, dự cảm này càng mãnh liệt thêm. Buổi chiều, anh ta đi qua văn phòng của bộ phận kế hoạch, biết được cô không có trong văn phòng, người của bộ phận kế hoạch nó là cô đến tập đoàn Lôi thị thảo luận về dự án hợp tác, trong lòng anh ta càng thêm bất an. Lại nghe thấy người của bộ phận kế hoạch nói, không bao lâu sau khi giám đốc Điềm rời khỏi văn phòng, giám đốc Kim của bộ phận nhân sự tới tìm cô, thấy cô không có ở đây cũng vội vàng rời đi, nghe thấy vậy, anh ta lại càng không an tâm hơn. Anh ta vội vàng đến văn phòng bộ phận nhân sự, phát hiện ra Kim San San không có ở trong văn phòng. Anh ta có cảm giác, chuyện này có thể có liên quan đến Lôi Thanh Tiêu, anh ta dặn người chú ý đến Kim San San và Điềm Mộng Hinh, nếu thấy bọn họ trở lại thì phải báo cho anh ta trước tiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây