Điềm Mộng Hinh nghe Lôi Thanh Tiêu nói vậy, cũng cảm thấy anh nói rất đúng, cuộc sống hiện tại của cô hoàn hảo như vậy, tại sao cứ phải rối rắm với quá khứ không thiết thực đó? Co nhìn Lôi Thanh Tiêu, chợt cảm thấy Lôi Thanh Tiêu rất biết cách an ủi người.
Lúc cô đang định nói gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lôi Thanh Tiêu trở về với vẻ ngoài lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Thư ký Phùng đẩy cửa ra, đặt tài liệu ở trên bàn làm việc của Lôi Thanh Tiêu, cẩn thận nói: “Lôi tổng, hợp đồng anh muốn đây.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn bản hợp đồng trước mặt, không nói gì cả, chỉ nhìn thư ký Phùng, rồi anh cúi đầu, phất phất tay, tỏ ý bảo cô ấy đi ra ngoài trước.
Sau khi thư ký Phùng rời khỏi phòng làm việc, Lôi Thanh Tiêu mở tài liệu ra đọc, anh đọc rất nghiêm túc. Điềm Mộng Hinh thấy từ sau khi thư ký Phùng vào cửa, Lôi Thanh Tiêu lại thay đổi biểu cảm trên mặt, từ lạnh lùng, đến nghiêm túc. Làm cô không ngừng tự hỏi, Lôi tổng thoạt nhìn có vẻ rất chút tâm vào công việc, nhưng lại nói chuyện hiền hòa nhẹ nhàng với cô, rồi cả lạnh lùng với cấp dưới, rốt cuộc anh là người thế nào? Lúc này Điềm Mộng Hinh đã hoàn toàn choáng váng, không phân biệt được đâu mới là anh thật sự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây