Nói xong, Điềm Mộng Hinh càng cúi thấp đầu hơn, nhưng đến khi bình tĩnh lại, cô nhớ ra vừa rồi mình nghe thấy một cách xưng hô quen thuộc, ngoại trừ anh trai gọi cô như vậy ra, rất ít người xung quanh gọi cô như vậy. Tuy nhiên, vừa rồi cô nghe thấy hai chữ Mộng Mộng từ miệng của Lôi tổng.
“Điềm tiểu thư, em không sao là tốt rồi, vừa rồi em đã hù dọa tôi.”
Bây giờ nghe thấy Lôi Thanh Tiêu gọi mình là Điềm tiểu thư, làm cô không xác định được cách xưng hô mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ vừa rồi mình nghe lầm?
“Lôi tổng, rất cám ơn anh, chúng ta xuống xe đi.”
Điềm Mộng Hinh nhanh chóng bình tĩnh lại, dẫn đầu mở cửa xe ra, xuống xe. Lôi Thanh Tiêu nhìn bóng lưng của cô, nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của cô, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ năm năm trước, nhân lúc anh không đề phòng, đã có người làm gì đó, khiến cô hoàn toàn quên mất anh. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất là năm năm nay cô sống rất vui vẻ. Tuy nhiên, anh sẽ không bỏ qua cho những người làm cô mất trí nhớ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây