Điềm Mộng Hinh cúi đầu dùng bữa, thờ ơ cầm dao nĩa cắt thịt, có thể nhìn ra cô không có khẩu vị cho lắm, Kim San San nghi ngờ nhìn Điềm Mộng Hinh, hỏi: “Mộng Mộng, mình thấy mỗi lần đi ăn đồ Âu cậu đều như thế này, nếu không thích ăn, hôm khác chúng ta ăn đồ Trung đi.”
Điềm Mộng Hinh bỏ dao nĩa trong tay xuống, nhìn Kim San San, cười nói: “Không cần đâu, đúng là mình không thích ăn đồ Âu cho lắm, nhưng quanh đây không có nhiều nhà hàng Trung cho lắm. Lại nói, ở chỗ này cũng không có món mình muốn ăn, thôi cứ tùy tiện ăn gì đó, rồi tối về nhà tự mình nấu ăn là được.”
Kim San San thấy Điềm Mộng Hinh lại cúi đầu xuống ăn, cô ấy nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ trưa sắp hết rồi, phải ăn nhanh thôi.
Lúc Điềm Mộng Hinh và Kim San San trở lại công ty đã là gần mười hai rưỡi, Điềm Mộng Hinh nhìn thời gian, trong đầu thầm nghĩ: Đã muộn thế này rồi. Chân vô thức bước nhanh hơn.
Kim San San đi sau lưng cô, nhìn bước chân của Điềm Mộng Hinh càng lúc càng nhanh, hỏi: “Mộng Mộng, cậu đi nhanh như vậy làm gì! Người không biết còn tưởng có người đang truy đuổi phía sau cậu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây