Ngay lúc đó Mộc Nguyệt Hinh nhìn thấy sắc mặt Lôi Thanh Tiêu càng lúc càng kém, thời gian dần qua không dám lên tiếng nữa, dần dần không nói gì.
Ngay lúc đó Lôi Thanh Tiêu thấy mẹ mình không nói chuyện, đi thẳng lên tầng, không nói câu nào, tự giam mình ở trong phòng.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Lôi Thanh Tiêu mơ một giấc mơ, giấc mơ từ rất lâu trước đây. Trong mơ anh ngồi trên một quầy rượu thấy cô pha chế rượu, anh ngồi ở một bên nhìn cô, cười ngây ngô, nhưng mà, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nhìn thấy khăn tay của cô rơi ở trước mặt anh, rơi trên mặt đất, cô cũng ngã xuống đất, anh muốn đi đến dìu cô, lại không sao với tới được.
Ngay khi Lôi Thanh Tiêu đang chìm đắm trong quá khứ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, kéo anh ra khỏi ký ức.
“Lôi tổng, ngài tìm tôi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây