Ký ức của Lôi Thanh Tiêu quay lại ngày gặp được Điềm Mộng Hinh ở quán bar khi vừa về nước, rơi vào trầm tư. Điềm Mộng Hinh ở đầu bên kia điện thoại đợi mãi không nghe thấy âm thanh của Lôi Thanh Tiêu, có phải Lôi tổng tức giận không vậy, nghe nói tính cách của Lôi tổng chẳng ra sao cả.
“Lôi tổng, tại sao anh không nói gì vậy, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi!”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh vội vàng giải thích, anh tỉnh táo lại, thầm tự nhủ, Lôi Thanh Tiêu à Lôi Thanh Tiêu, sao mày vừa gặp phải Điềm Mộng Hinh đã mất đi tỉnh táo vậy, đây không phải là tính cách của mày.
“Điềm tiểu thư, không phải như vậy, cô hiểu lầm rồi, tôi không hề tức giận, chỉ là không ngờ Điềm tiểu thư lại là một người hài hước như thế, vậy một giờ chiều, tôi chờ cô ở văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị.” Lôi Thanh Tiêu nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy văn phòng tồn tại quá nhiều tai hoạ ngầm, bèn nói tiếp: “Hay là hẹn ở quán cà phê gần đây đi, như vậy sẽ không cho cô áp lực.”
Lý do khéo hiểu lòng người của Lôi Thanh Tiêu khiến Điềm Mộng Hinh vô cùng kinh ngạc, thì ra tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị cũng có thói quen suy nghĩ cho người khác, còn tưởng rằng anh ta là người lạnh lùng chứ, ấn tượng của Điềm Mộng Hinh đối với anh ta lại cao thêm một phần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây