Năm năm sau.
Lôi Thanh Tiêu một mình ở trong phòng làm việc nhìn điện thoại di động, hoàn toàn ngẩn người như cũ, năm năm, một cái chớp mắt đã năm năm trôi qua, năm năm qua, anh để Vệ Vũ và Tôn Tĩnh Vũ ngoài sáng trong tối tìm kiếm bóng dáng Điềm Mộng Hinh khắp nơi, nhưng tin tức vẫn như đá chìm đáy biển, mà Lôi Thanh Tiêu nhìn thành phố X vốn không phải quá lớn, thật sự muốn tìm người sao lại khó như vậy, anh nôn nóng hơn bất cứ ai, vì có thể tìm được cô, anh giấu diếm mẹ mình, Mộc Nguyệt Hinh, lén đi tìm bác sĩ tâm lý, bỏ ra thời gian ròng rã năm năm trị liệu, mới dần dần nhớ lại ký ức quá khứ.
Hiện tại anh vẫn giữ thói quen như khi có Điềm Mộng Hinh ở bên cạnh, trước giờ không uống cà phê, chỉ bởi vì Điềm Mộng Hinh không thích, bây giờ anh có thêm thói quen nữa, thích đi đến những nơi đã từng đi qua cùng cô, tìm kiếm bóng dáng của cô, đối với tấm hình mà mẹ anh đưa cho anh, anh cũng đã điều tra rõ ràng.
Nhớ kỹ ngày ấy, Vệ Vũ nói với anh, “Đại ca, em đã tra ra ảnh chụp này rồi, là ngày đó sau khi anh về nước, xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó cha anh thấy cuộc gọi trong điện thoại di động của anh, phát hiện ra Điềm Mộng Hinh, gọi điện thoại thông báo, muốn báo bình an thay anh, không ngờ ngày đó cô ấy biết anh xảy ra tai nạn xe cộ, cảm xúc vô cùng bất ổn, nhốt mình ở trong phòng, nhưng mà, khi đó Kim Thiện Tông đến tìm cô ấy, biết được tình huống của cô ấy, xô cửa đi vào, chăm sóc cho cô ấy, bị kẻ có ý đồ chụp lại, đưa đến trong tay mẹ anh Mộc Nguyệt Hinh.”
Lời của Vệ Vũ khiến trái tim anh càng đau hơn, anh hận mình vì sao lại không tin cô, rõ ràng anh yêu cô hơn bất cứ ai, đã đồng ý sẽ bảo vệ cô, nhưng lại đánh mất cô, hiện tại ngay cả cô ở đâu anh cũng không biết, tại sao lại như vậy, Lôi Thanh Tiêu à Lôi Thanh Tiêu, mày thật sự rất vô dụng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây