Lôi Thanh Tiêu vừa lái xe, vừa nhìn chiếc hộp bên cạnh mình, âm thầm thề, Điềm Mộng Hinh, anh sẽ không để cho em biến mất khỏi tầm mắt anh lâu đâu, bất kể bao lâu anh cũng nhất định sẽ tìm được em, anh liếc nhìn điện thoại, bấm điện thoại.
“Alo, thông báo cho lão tam, tập hợp ở tổng bộ.”
Lôi Thanh Tiêu nói xong liền cúp điện thoại, đầu bên kia điện thoại, nghe giọng nói lạnh lẽo của Lôi Thanh Tiêu, không hề tỏ ra bực bội, như thể đây là giọng điệu bình thường của anh, ngược lại trên mặt nở nụ cười, rốt cục, anh trở về lâu như vậy, lần đầu tiên bày tỏ muốn trở về, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.
Xe của Lôi Thanh Tiêu dừng trước cửa câu lạc bộ Đạt Phong, anh xuống xe, mang hộp xuống, giao chìa khóa xe cho nhân viên trông xe, rồi đi vào bên trong. Trong câu lạc bộ là cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, vô cùng hài hòa, là câu lạc bộ tụ họp cao cấp, một mình anh đi đến hành lang bên cạnh, tiếp đó đi thẳng, ngẩng lên, đi thẳng đến căn phòng ở cuối cùng, rồi đẩy cửa đi vào.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sa lon trong phòng nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu đi đến, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, một người đàn ông trong đó mặc quần áo màu trắng nói: “Đại ca, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi, anh đã trở về lâu như vậy mà không hề đi tìm bọn em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây