Điềm Mộng Hinh không ngờ lại nghe được câu trả lời thế này, cô lẳng lặng nhìn Lôi Thanh Tiêu, nhất thời không biết nên đáp lại anh thế nào, Lôi Thanh Tiêu thấy biểu tình này của Điềm Mộng Hinh, đưa tay ra, nắm lấy tay cô, nói tiếp: “Tôi biết, có lẽ những lời tôi nói sẽ dọa em sợ, em không thể nào đáp lại được, nhưng em đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần đáp lại tôi ngay bây giờ, tôi có thể chờ đến khi em đáp lại tôi.”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy những lời này của Lôi Thanh Tiêu, lỗ tai đỏ rần lên, cô vội thu tay lại, nói: “Ăn cơm đi, tôi đói rồi.”
Điềm Mộng Hinh cúi đầu ăn cơm, nhưng lại quên không gắp thức ăn, Lôi Thanh Tiêu lắc đầu, gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát cho Điềm Mộng Hinh, nói: “Em đừng chỉ ăn cơm không, gắp cả thức ăn nữa đi.”
Điềm Mộng Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Lôi Thanh Tiêu ăn, cô lại cúi đầu, hai người lặng lẽ ăn cơm, Lôi Thanh Tiêu trộm nhìn dáng vẻ Điềm Mộng Hinh ăn cơm, anh chưa từng có cảm giác như thế này, cảm giác của gia đình, có Điềm Mộng Hinh, sau này còn có thể có một đôi con trai con gái, cả gia đình cùng ngồi quây quần bên bàn ăn dùng bữa, vừa nghĩ đến đây, Lôi Thanh Tiêu đã không nhịn được cười.
“À, đúng rồi, còn có chuyện này tôi quên chưa nói, sau này em không cần phải làm những công việc lặt vặt kia nữa, ngày mai em sẽ có nhiệm vụ mới, đến lúc đó em phải để tôi nhìn thấy được năng lực của em đấy nhé, tôi không cho đi cửa sau trong công việc đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây