Cốc Tuấn nhìn biểu cảm của Điềm Mộng Hinh, giải thích: “Là như này, có người bạn muốn tới, chính là cô ấy, muốn cho em biết, lại nói hôm qua em cũng vất vả rồi, không phải sao? Hãy nghỉ ngơi cho tốt cả ngày hôm nay đi.”
Điềm Mộng Hinh nghi hoặc nhìn cô gái xa lạ ngồi đối diện, lại nhìn đám Kim San San, trong lòng sinh ra vô số câu hỏi. Kim San San biết Điềm Mộng Hinh không tin tưởng lý do của Cốc Tuấn, cô bèn vội vàng nói: “Mộng Hinh, là như này, mình nghe nói hôm qua đến khuya cậu mới về nhà, cậu nhìn cậu đi, vừa trở về đã đi làm, ngày đầu tiên đi làm đã tăng ca, vậy làm sao được, mình đặc biệt tìm bạn của mình là Văn Văn đến xoa bóp cho cậu, để cậu có thể được thả lỏng một ngày.”
Điềm Mộng Hinh nghe lời giải thích của Kim San San, nhìn cô gái xa lạ đó, dần dần buông lỏng cảnh giác, đúng là mình thật sự mệt mỏi, không phải mệt mỏi trong công việc, mà là trái tim mệt mỏi, cô khẽ gật đầu.
Cốc Tuấn thấy Điềm Mộng Hinh gật đầu đồng ý với Kim San San, nói với Văn Văn: “Vậy nhờ cô nhé.”
Văn Văn cười nhìn Điềm Mộng Hinh, cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi vào phòng đi, Điềm tiểu thư.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây