Lạc Phong đứng dậy đi đến quầy rượu, mà Kỳ Huyễn Vu nhìn biểu cảm kỳ lạ của Lôi Thanh Tiêu, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy Thanh Tiêu?”
Lôi Thanh Tiêu nhìn xung quanh, nhìn qua quầy bar, nhìn qua sân nhảy, rồi quay lại nhìn Kỳ Huyễn Vu, anh hỏi: “Tôi cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất quen thuộc, cứ cảm thấy ở quầy bar đó chắc hẳn đã có điều gì thu hút tôi đúng không?”
Kỳ Huyễn Vu nhìn quầy bar, nhớ tới lần đầu tiên ở quán bar, chỗ Lôi Thanh Tiêu đánh nhau vì Điềm Mộng Hinh chính là quán bar, mà quầy bar là vị trí của Điềm Mộng Hinh, anh biết sâu trong trí nhớ của cậu ấy không hề quên Điềm Mộng Hinh, lúc nào ký ức cũng nhắc nhở cậu ấy sự tồn tại của Điềm Mộng Hinh.
“Thanh Tiêu, thật ra sau khi cậu về nước, gặp được Điềm Mộng Hinh làm bartender ở quầy rượu, cũng lần đầu tiên đánh nhau từ khi sinh ra vì cô ấy.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Kỳ Huyễn Vu nói anh đánh nhau ở quán bar, còn là vì Điềm Mộng Hinh, vô cùng kinh ngạc, xem ra ký ức mình mất đi là trải nghiệm sinh hoạt vô cùng thú vị, đánh nhau, bỏ cà phê, quen ăn sáng, bất tri bất giác trên khuôn mặt anh nở nụ cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây