Cốc Tuấn nghe mỗi một câu của Kim Thiện Tông đều nói đúng trọng tâm, đúng vậy, bất kể anh nói thế nào, Điềm Mộng Hinh cũng không chịu rời khỏi nơi này, nhưng cô không thể nào quên được Lôi Thanh Tiêu, ngày đầu tiên đi làm đã tăng ca, khẳng định là Linda cố ý làm khó cô, nếu như này, có lẽ đề nghị của Kim Thiện Tông có thể được, nếu như quên rồi, tất cả sẽ dễ làm, hoàn cảnh công việc hoàn toàn mới, những mối quan hệ hoàn toàn mới, có phải có thể giúp cô sống vui vẻ hơn hay không, chỉ là, Kim Thiện Tông nhiệt tình giúp đỡ như thế, thật sự không có ý đồ gì sao, anh cũng phải đặt dấu chấm hỏi đối với điều này
“Kim tiên sinh, ý kiến của anh đúng là rất tốt, chỉ là tôi cảm thấy tôi vẫn cần thời gian để cân nhắc, dù tôi đồng ý với anh, nhưng tôi cũng có một điều kiện, đó chính là, anh và em gái tôi Điềm Mộng Hinh phải giữ gìn quan hệ bạn tốt, đừng vượt quá giới hạn đó, tôi hi vọng chờ tôi cho anh câu trả lời chắc chắn, anh cũng phải cho tôi sự cam đoan.”
Sau khi Cốc Tuấn nói xong, liền mở cửa xe, rời đi, đi tới cửa, Kim Thiện Tông nhìn bóng dáng anh ta rời đi, biểu cảm trên mặt càng thêm nghiêm trọng, xem ra mình cũng khó khăn trùng trùng, dù cho có thể thuyết phục được Cốc Tuấn, chỉ sợ cũng phải đồng ý với điều kiện của anh ta. Có điều chỉ cần anh ta chịu đồng ý, đằng sau như thế nào, vậy thì không phải là việc mà Cốc Tuấn có thể khống chế.
Kim Thiện Tông đóng cửa xe lại, khởi động xe, rời khỏi khu nhà của Điềm Mộng Hinh, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng quỷ dị, mà Cốc Tuấn về tới nhà, không nhìn thấy bóng dáng của Điềm Mộng Hinh. Anh nhẹ nhàng đi tới cửa phòng Điềm Mộng Hinh, khẽ đẩy cửa ra, thấy cửa không khóa, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Điềm Mộng Hinh cầm ảnh chụp, trong tay cầm khăn tay, ngẩn người mắt không hề chớp một cái, trong miệng còn nói một mình: “Thanh Tiêu, liệu anh có tin ảnh chụp không? Xin anh đừng tin tất cả những gì Mộc Nguyệt Hinh cho anh xem, những gì bà ta nói với anh, có được không, nói cho em, trả lời em đi, có được không, rốt cuộc có được hay không! Vì sao? Vì sao? Vì sao anh lại không nói câu nào, có phải anh không tin em không, có phải không tin không, anh không tin tôi đúng không, nhất định là vậy, nhất định là vậy, em phải tỉnh giấc mộng công chúa rồi.”
Điềm Mộng Hinh vừa gào lên, vừa ném ảnh chụp xuống mặt đất, khóc òa lên. Cốc Tuấn đẩy cửa ra đi đến bên cạnh cô, nhìn ảnh chụp rơi trên mặt đất, đó là tấm hình hai người ôm hôn nhau, anh nhìn dáng vẻ thống khổ của Điềm Mộng Hinh, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây