Điềm Mộng Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu vừa vào nhà đã ngẩn người, cô đi tới qua qua lại lại trước mặt anh mấy vòng, nói: “Anh sao vậy? Bị nhà tôi dọa sợ à?”
Lôi Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, hơi mang theo vẻ lo lắng nói với Điềm Mộng Hinh: “Một mình em ở đây có nhỏ quá không.”
Điềm Mộng Hinh biết Lôi Thanh Tiêu nghĩ gì trong đầu, cô cười nói: “Thời đại hiện nay tấc đất tấc vàng, ngôi nhà có diện tích thế này mà tiền thuê phòng không ít đâu, lại nói tôi chỉ sống có một mình, ở căn nhà thế này là đủ rồi.”
Điềm Mộng Hinh nói xong, cô xem giờ, thấy còn chưa tới năm giờ, cô nghi hoặc nhìn Lôi Thanh Tiêu, hỏi: “Không đúng, còn chưa tới giờ tan làm, sao anh đã đến đây rồi.”
Lôi Thanh Tiêu thấy Điềm Mộng Hinh chuyển sang đề tài khác, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, anh cười nói: “Mộng Mộng, em quên rồi à, tôi là tổng giám đốc, ông chủ của em, tan làm sớm hơn cũng không có vấn đề gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây