Lâm Lâm nhìn Điềm Mộng Hinh, lại nhìn cơm hộp trước mắt mình, cảm giác mình cũng ăn no rồi, cô thu dọn hộp cơm của mình, cũng ném hộp cơm của mình vào thùng rác, quay tới nhìn Điềm Mộng Hinh không ngừng làm việc, vô cùng lo lắng, tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Trợ lý Quách về tới phòng làm việc của mình, trong lòng toàn là lời nói của Điềm Mộng Hinh, tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không cầm cự được bao lâu mất. Anh ta cầm điện thoại di động của mình lên, liếc nhìn danh bạ điện thoại, dừng lại trên tên của Lôi Thanh Tiêu, do dự có nên gọi điện thoại cho Lôi tổng hay không, nhưng nếu như Lôi tổng không nhớ rõ Điềm Mộng Hinh, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không nhớ rõ, nhưng anh ta vẫn gọi đi vì Điềm Mộng Hinh.
Lôi Thanh Tiêu đang ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, vừa mới ngồi trên ghế, nhìn ảnh chụp trong bóp da, điện thoại di động đã vang lên, người liên hệ trên màn hình là trợ lý Quách, nhưng anh vô cùng lạ lẫm với cái tên này, anh suy nghĩ, mình có biết anh ta sao? Anh vẫn nhận.
“Alo, anh là ai vậy?”
Âm thanh của Lôi Thanh Tiêu truyền đến từ trong điện thoại, quả nhiên đưa ra nghi vấn đối với thân phận của anh ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây