Điềm Mộng Hinh nhìn hộp cơm trước mặt mình, trong đầu nhớ tới những ngày mỗi ngày cùng ăn cơm hộp với Lôi Thanh Tiêu, cùng trò chuyện việc nhà, thảo luận công việc, trong miệng lập tức cảm thấy ăn không biết vị, động tác càng lúc càng chậm, nhìn Lâm Lâm ngồi đối diện mình ăn rất say sưa, lòng của cô như bị kim đâm. Lâm Lâm là người bạn tốt nhất của cô, trong văn phòng này, cũng chỉ có cô ấy coi cô là bạn, hôm nay bọn họ xì xào bàn tán, thật ra cô biết hết, cô cũng hiểu những ánh mắt đó.
“Lâm Lâm, nếu như một người quên đi tất cả, một người khác bổ sung thêm một tấm ảnh chụp dễ khiến người ta hiểu lầm, ví dụ như là ảnh chụp vượt quá giới hạn, cậu nói xem liệu anh ấy có còn đón nhận cô gái đó nữa không?”
Lâm Lâm nghe câu hỏi của Điềm Mộng Hinh, ngừng động tác ăn cơm, cẩn thận suy nghĩ câu hỏi của cô, trả lời: “Nếu là như vậy, có thể sẽ làm sâu sắc hiểu lầm của anh ta, khiến anh ta sinh ra ấn tượng xấu với cô gái đó, nếu như anh ta không yêu cô gái ấy đủ sâu, có thể sẽ bỏ lỡ đối phương. Nếu như quả thật là thật lòng yêu nhau, tin rằng cho dù anh ta bị mê hoặc trong lúc nhất thời, dần dần bản thân cũng có thể khôi phục ký ức, chỉ là sợ đến lúc đó, có lẽ hai người đã không còn cơ hội nữa, cậu hỏi như này, có phải là đang hỏi câu này thay chính cậu không!”
Lâm Lâm trả lời câu hỏi của Điềm Mộng Hinh, nhưng cũng đưa ra nghi vấn của mình. Điềm Mộng Hinh nghe thấy trả lời của Lâm Lâm, biểu cảm trên mặt càng thêm mất mát, cô nhìn Lâm Lâm, nhỏ giọng nói: “Sự việc không hề như tấm ảnh đó, lúc ấy mình nhận được điện thoại của tổng giám đốc, ông ấy bảo mình Thanh Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy mình rất lo lắng, nhốt bản thân ở trong phòng, sau đó, là Kim Thiện Tông tìm được mình, đụng mở cửa, chăm sóc mình khi đó, nhưng không biết vì sao lại bị kẻ có ý đồ chụp được ảnh. Khẳng định tấm ảnh này sẽ được đưa đến trước mặt Lôi Thanh Tiêu, cậu có biết không? Giây phút mình nghe thấy anh ấy dùng âm thanh lạnh lẽo hỏi mình mình là ai, mình choáng váng, mình ngã trên mặt đất, anh ấy không tới dìu mình, mình khóc rời khỏi phòng bệnh, anh ấy cũng không đuổi theo mình, khi đó thậm chí mình còn muốn tự tử, mình thật sự rất sợ hãi, mình cảm giác không chịu nổi nữa, mình liên tục nói với bản thân phải kiên trì, nhưng mà, kiên trì thật sự rất khó, rất khó!”
Lâm Lâm nghe mỗi chữ mỗi câu của Điềm Mộng Hinh, cô ôm chặt lấy Điềm Mộng Hinh, cô biết nhất định đã xảy ra chuyện gì mà. Thế nhưng không ngờ lại như vậy, ông trời à, ông đang đùa giỡn bọn họ hay sao? Vất vả lắm bọn họ mới có cơ hội được ở bên nhau, ông liền cố ý tra tấn bọn họ, chia rẽ bọn họ, khiến bọn họ chịu đủ dày vò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây