Trong đầu Điềm Mộng Hinh tràn ngập hình ảnh trong bệnh viện hôm đó, mà nét mặt lạnh lùng của Lôi Thanh Tiêu và lời nói lạnh như băng của anh khiến trái tim cô tổn thương sâu sắc, trái tim cô vẫn luôn chảy máu, không hề ngừng lại.
Ngay khi Điềm Mộng Hinh suy tư thống khổ, Linda đi vào văn phòng, ngay tối hôm qua, cô ta đã nhận được tin tức, nói hôm qua Điềm Mộng Hinh đã trở về nước. Điềm Mộng Hinh không chú ý tới Linda đến, có điều nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên càng lúc càng gần, Lâm Lâm nhìn ánh mắt âm lãnh của Linda, vội vàng trở lại bàn làm việc của mình, vừa di chuyển vừa vỗ nhẹ Điềm Mộng Hinh một cái.
Điềm Mộng Hinh mới phản ứng lại chậm một nhịp, khi cô ngẩng đầu, Linda đã đứng ở trước mặt cô, nhìn biểu cảm kinh khủng của cô ta, Điềm Mộng Hinh vội vàng đứng dậy, nói: “Trưởng phòng, tôi đã trở về, đây là quà tôi mang cho cô.”
Điềm Mộng Hinh vội vàng lấy món quà từ trong túi ra, Linda không hề nhận lấy món quà, biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi chút nào, câu nói nghiêm túc chậm rãi bay ra từ trong miệng của cô ta.
“Điềm Mộng Hinh, cô còn biết đường mà đi làm à, theo tôi được biết, hôm qua cô đã trở lại rồi, cô đi với tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây