Kim Thiện Tông lái xe, lái đến nhà trọ của Điềm Mộng Hinh, Điềm Mộng Hinh ngồi trên xe, không nói câu nào, hai mắt mải nhìn về phía trước, Kim Thiện Tông thử mở đài, để cô phân tâm, nhưng biểu cảm của Điềm Mộng Hinh chỉ là khẽ nhíu mày, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ngơ ngác, Kim Thiện Tông không dám quấy rầy cô, biết giờ phút này trong lòng của cô chắc hẳn cực kỳ không dễ chịu.
Trong đầu Điềm Mộng Hinh một mực quanh quẩn từng giờ từng phút của hồi ức quá khứ, mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy bên cạnh có công viên nhỏ lướt qua, chỗ đu dây đó, dáng vẻ của cậu bé đó lập tức hiện lên trong đầu cô, còn có công viên đã cũ nát đó, lời thổ lộ của Lôi Thanh Tiêu cũng tràn ngập trong đầu cô, trong lúc bất giác, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, nhưng không hề rơi xuống.
Kim Thiện Tông cho xe dừng ở trước cửa nhà cô, quay đầu nhìn Điềm Mộng Hinh, phát hiện cô không hề phát hiện ra xe đã ngừng lại, mà trong đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, rơi vào trong đôi mắt anh, trái tim anh hơi đau, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô, nhỏ giọng nói: “Mộng Hinh, đến nhà rồi.”
Điềm Mộng Hinh tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn phong cảnh quen thuộc, thì ra đã đến nơi rồi. Cô nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trong mắt, quay đầu nhìn Kim Thiện Tông.
“Cám ơn anh, Thiện Tông.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây