Điềm Mộng Hinh thấy Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi thân thiết như thế, trong lòng không khỏi suy nghĩ, vì sao mình chưa từng nghe thấy cha mẹ đề cập tới bọn họ vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ sự quan tâm của bọn họ đối với cô, nghe giọng điệu của Lục Hâm Nhi, chắc hẳn đã từng gặp Cốc Tuấn. Có điều bọn họ nói cũng đúng, mình không thể tiếp tục như vậy được, phải kiên cường lên, không thể dễ dàng bị đánh bại được, tục ngữ nói, không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng, có lẽ là ông cho hai bọn họ một khảo nghiệm đi, trên mặt Điềm Mộng Hinh lộ ra biểu cảm kiên định.
Kim Thiện Tông nhìn thay đổi biểu cảm trên mặt Điềm Mộng Hinh, xem ra cô đã đưa ra quyết định, chỉ sợ là kiên trì, không muốn chịu thua, trái tim anh cũng dần dần yên tâm. Chí ít cô như này sẽ không suy sụp, nhưng nội tâm lại tràn đầy mâu thuẫn, chỉ sợ càng như thế, khoảng cách giữa mình và cô sẽ dừng lại ở bước bạn bè, bạn tốt, muốn thêm gần một bước sẽ vô cùng khó khăn.
“Cảm ơn cô chú, cháu không sao đâu ạ.”
Điềm Mộng Hinh nói lời cảm ơn với Kim Ngọc Long và Lục Hâm Nhi, rồi quay đầu nhìn Kim Thiện Tông, nhớ tới lúc ở bệnh viện, Kim Thiện Tông cản trước mặt mình, bảo vệ mình, vô cùng cảm ơn anh, là anh đưa mình trở về, lại đưa đến bệnh viện, không có anh có lẽ lúc đó cô đã sụp đổ rồi, những câu nói lạnh như băng của Lôi Thanh Tiêu đối với cô mà nói tựa như mưa to gió lớn vậy.
“Thiện Tông, hôm nay vô cùng cảm ơn anh, nếu không có sự giúp đỡ của anh, có lẽ tôi đã chống đỡ được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây