Kim Thiện Tông nhìn ánh mắt của Kim Ngọc Long, anh biết, có lẽ đối với chuyện này, có lẽ mẹ mình dễ tiếp cận Điềm Mộng Hinh, mở trái tim của cô ra hơn.
Điềm Mộng Hinh theo thời gian dần trôi qua ổn định cảm xúc lại, cô cúi đầu xuống nhìn chén trà trước mặt mình, nhìn thấy sự quan tâm của bọn họ. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Hâm Nhi, dần dần nhớ lại mỗi một câu mà bọn họ vừa nói với cô, có lẽ đúng là như vậy, anh chỉ quên mất thôi, không thể trách anh được, thời gian sẽ để cho anh nhớ lại tất cả, cô nên có lòng tin đối với anh, không thể dễ dàng bị đánh bại, nếu không Mộc Nguyệt Hinh sẽ thắng mất. Nếu cô đoán không sai, người phụ nữ trong phòng bệnh hôm nay chính là Mộc Nguyệt Hinh, mẹ của anh, người năm đó khiến cả nhà bọn họ biến mất ở chỗ này, đã qua đã nhiều năm như vậy, không thể để cho bà ta tiếp tục đắc ý được, cô không thể thua, chí ít không thể thua trước bà ta.
Còn Kim tổng và vợ của ông ấy ở trước mắt, bọn họ nói bọn họ là bạn bè của cha mẹ, trước giờ cô chưa từng nghe nói qua, có điều có thể thấy, con người của Kim tổng và Lục Hâm Nhi trước mặt mình không tệ, hoàn toàn như hai người khác nhau so với Mộc Nguyệt Hinh, xem ra mình và Kim gia vô cùng có duyên.
“Cám ơn cô chú, cháu không ngờ cô chú lại giúp đỡ cháu, cháu vô cùng biết ơn cô chú.”
Kim Thiện Tông nghe giọng nói của Điềm Mộng Hinh, hiểu rõ giờ phút này cô đã triệt để bình tĩnh lại, trái tim anh cũng dần an tâm hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây