Kim Thiện Tông thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy động tác của mẹ mình, nhìn thấy xem Điềm Mộng Hinh đau đớn như thế, trái tim anh cũng đau theo, trong lòng hung hăng mắng bản thân, khốn khiếp, có phải nếu anh không gặp cô ở Paris, có phải tất cả sẽ không như này hay không, đều do mình quá ích kỷ, mới khiến cô đau khổ như vậy.
Xe nhanh chóng dừng trước cửa nhà, Kim Thiện Tông mở cửa xe, Lục Hâm Nhi dìu Điềm Mộng Hinh đi ra khỏi xe, Kim Ngọc Long cũng đi ra ngoài theo. Âu Dương Lạc đang loanh quanh ở cửa ra vào, nhìn thấy trạng thái của Điềm Mộng Hinh hoàn toàn không giống trạng thái lúc đi ra khỏi sân bay hôm nay, mà Kim tổng và phu nhân tổng giám đốc hình như cũng có quen biết với Điềm Mộng Hinh, cẩn thận dìu cô ấy đi qua người anh ta, bước vào cửa, như thể không hề nhìn thấy anh ta vậy.
“Kim tổng, hành lý của ngài!”
Âu Dương Lạc gọi Kim Thiện Tông đang định đi vào lại, Kim Thiện Tông xoay người không nhịn được nhìn anh ta, nói: “Cậu không biết đi vào cùng với chúng tôi à.”
Kim Thiện Tông nói xong, liền vội vội vàng vàng đi theo bước chân Lục Hâm Nhi, đi tới bên người Điềm Mộng Hinh, bước vào phòng. Lục Hâm Nhi dìu Điềm Mộng Hinh đi tới trên ghế sa lon phòng khách, dìu cô ngồi xuống, mà Kim Ngọc Long cũng ngồi ở đối diện. Kim Thiện Tông không đi đến phòng khách, ngược lại xoay người đi vào phòng bếp, rót một chén trà cho Điềm Mộng Hinh, đặt ở trước mặt cô, mà Âu Dương Lạc cũng đưa hành lý vào, đang do dự có nên chào hỏi tổng giám đốc hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây