Điềm Mộng Hinh cầm hành lý của mình, không chờ Kim Thiện Tông, khi máy bay vừa đáp xuống đất, trái tim cô đã bay đến bên người Lôi Thanh Tiêu, bước chân vô cùng nhanh, Kim Thiện Tông thấy Điềm Mộng Hinh đi rất nhanh, vội vàng đuổi theo bước chân của cô, bỏ mặc Âu Dương Lạc ở đằng sau. Âu Dương Lạc nhìn hành lý trên mặt đất, còn không kịp phản ứng, đã không thấy Kim Thiện Tông đâu nữa.
“Kim tổng, làm sao tôi trở về được?”
Âu Dương Lạc lớn tiếng hỏi, âm thanh của Kim Thiện Tông truyền đến từ đằng xa.
“Bắt xe đi, tôi trả cho cậu.”
Âu Dương Lạc nghe thấy câu này, thở dài, lại là câu này, có thể đổi sang câu khác được không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây