Mộc Nguyệt Hinh nhìn dáng vẻ cha con bọn họ, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng hiểu rõ, chỉ sợ giờ phút này Lôi Thanh Tiêu đã không còn nhớ rõ sự tồn tại của Điềm Mộng Hinh, đây chính là một cơ hội tốt.
“Thanh Tiêu, con đừng nhớ lại nữa, đứa con gái đó chỉ là một đứa con gái lẳng lơ thôi, không đáng để con quan tâm nó như thế, hãy nhớ kỹ nó chỉ là một nha đầu nông thôn, nhìn trúng gia thế của con, mới làm quen với con, bởi vì lần này nó quyến rũ Kim Thiện Tông ở nước Pháp, nên con mới quên này, bởi vì nó cho con đả kích quá lớn dẫn đến con quên mất nó, cho nên con không cần suy nghĩ nữa.”
Lôi Tử Hi nghe thấy lời của Mộc Nguyệt Hinh, mắt trợn to nhìn Mộc Nguyệt Hinh, ông không ngờ được rằng vợ của mình sẽ nói như vậy, ông chưa từng gặp Điềm Mộng Hinh, nhưng đã nhận điện thoại của cô, thái độ nóng nảy của cô làm sao có thể là người như vậy được. Thì ra là vậy, Mộc Nguyệt Hinh đã sớm biết hết tất cả, biết sự tồn tại của Điềm Mộng Hinh, vậy đề nghị lần này gọi về công ty hỗ trợ cũng là giả, thực tế là vì để cho thằng bé có thể trở về, vậy lần mất trí nhớ này càng giúp bà ấy một tay, có thể khiến thằng bé triệt để chặt đứt nhớ nhung. Lôi Tử Hi đang định nói gì đó, âm thanh của Lôi Thanh Tiêu đã truyền tới.
“Mẹ, mẹ nói gì đó? Mẹ nói cô ấy là ai? Là cô ấy sao? Cô ấy sẽ không như vậy! Không phải là người như thế, cô ấy, cô ấy là ai? Không, con không tin, con không tin, làm sao có thể chứ? Cô ấy sẽ không làm thế, mặc dù con không biết người mà mẹ nói là ai?”
Đầu óc Lôi Thanh Tiêu càng bị va chạm mạnh hơn, đầu càng thêm đau, nhưng trong đầu một mực quanh quẩn lời của mẹ, và một hình bóng rất mơ hồ, không thấy rõ, cũng không bắt được, nhưng, anh cảm giác cô rất quan trọng rất quan trọng với anh, mà lại sẽ không như những gì mẹ nói, chẳng lẽ cô ấy chính là cô gái mà mình muốn tìm sao. Anh thật sự đã tìm được, nhưng lại làm mất đi, không phải sao? Không ngờ ngay cả hình dáng tên gọi cũng biến mất khỏi đầu mình, hay là thật sự như mẹ nói, cô đã phản bội anh, anh mới có thể quên cô, không, nếu như là cô ấy, thì sẽ không, nụ cười của cô ấy ngây thơ như thế, ánh mắt chân thành như thế, sẽ không, nhất định là mẹ mình nói dối. Anh ôm đầu đau như muốn nứt, cố gắng biện hộ cho cô gái mà mình thể nào nhớ nổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây