Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em

Chương 240: Kim thiện tông tiến thêm một bước

Chương Trước Chương Tiếp

Lôi Tử Hi nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu chìm trong giấc mơ, liền biết chỉ sợ là mơ thấy ác mộng, ông biết, một ngày con mình không nhớ ra, ác mộng sẽ luôn làm bạn với nó, trái tim ông đau hơn bất cứ ai. Khi hai cha con bọn họ đang đau đớn, giờ phút này Điềm Mộng Hinh cũng không tốt đẹp gì. Giấc ngủ này của Điềm Mộng Hinh cực kỳ không yên ổn, trong mơ cô một mực nhìn thấy bóng lưng của Lôi Thanh Tiêu, thế nhưng bất kể cô đuổi theo kiểu gì, lại không đuổi kịp được, cô dùng hết sức lực gào thét, nhưng dường như không truyền được vào trong tai Lôi Thanh Tiêu, khi cô thật vất vả đuổi kịp bước chân của Lôi Thanh Tiêu, đi đến trước mặt anh, lại phát hiện ánh mắt anh nhìn cô xa lạ như thế, như thể cô là một người xa lạ anh chưa từng quen biết cũng chưa từng gặp bao giờ.

Điềm Mộng Hinh bất tri bất giác chảy nước mắt trên mặt, tiếng khóc vang lên, Kim Thiện Tông ở trên ghế sa lon phòng khách, nghe thấy âm thanh của cô, anh đi vào, phát hiện vốn cho rằng Điềm Mộng Hinh đã tỉnh lại vẫn chưa tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nhưng mà lại phát hiện khóe mắt của cô một mực rơi lệ, chỉ sợ giờ phút này cho dù cô ở trong mơ, cũng mơ một giấc mơ bi thương.

Kim Thiện Tông nhìn cô ngủ không ngừng chảy nước mắt, đáy lòng không khỏi lo lắng, anh không muốn nhìn thấy cô thống khổ như vậy, ở trong trí nhớ của anh cô tràn ngập ánh nắng, lẽ thẳng khí hùng, ở sân bay nghĩa chính ngôn từ phê bình anh. Anh không kìm được cầm chiếc khăn tay xưa nay mình không cho người khác dùng trong ví tiền lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, có lẽ là sức anh hơi lớn, có lẽ là cô ngủ không được an ổn, Điềm Mộng Hinh cảm nhận được động tác của anh, đôi mắt vẫn nhắm, theo bản năng vươn mình tay, nắm lấy tay Kim Thiện Tông, mở mắt.

Đôi mắt Điềm Mộng Hinh buồn ngủ mông lung, dáng vẻ nửa mở hai mắt, khiến trái tim Kim Thiện Tông đập rộn lên, khi tay cô nắm chặt lấy bàn tay anh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không biết là sợ Điềm Mộng Hinh nhìn thấy mình ở bên cạnh anh, phản ứng đầu tiên, sẽ là đẩy hắn ra, nên vẫn bất giác buông tay ra.

Một giây trước khi Điềm Mộng Hinh tỉnh giấc, nắm chặt lấy tay Lôi Thanh Tiêu, nhưng mà, lại đột nhiên biến mất, cô nắm càng chặt hơn, mở hai mắt ra, Kim Thiện Tông cảm nhận biến hóa động tác của cô, nhìn cô mở ra hai mắt. Lúc này Điềm Mộng Hinh mới phát hiện, mình đang nắm lấy tay Kim Thiện Tông, vội vàng buông tay anh ra, nhìn hoàn cảnh của mình bây giờ, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, tại sao Kim Thiện Tông lại ở chỗ này? Không đúng, đây là phòng mình mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cô theo bản năng cúi đầu xuống, nhìn quần áo của mình, trong lòng nhất thời thở phào một hơi, ký ức quay về sau khi nhìn thấy điện thoại, đúng rồi, cô biết Lôi Thanh Tiêu xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó cô vô cùng mất mát, một mình ngẩn người trong phòng, tiếp đó hình như không ngừng có người gõ cửa, nhưng cô không hề để ý tới không quan tâm, sau đó không biết lúc nào, Kim Thiện Tông đi tới, tiếp đó, đúng rồi, là khóc đến ngủ thiếp đi, chẳng lẽ là Kim Thiện Tông ôm cô đến trên giường, còn một mực ở bên cạnh cho tới bây giờ.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)