Điềm Mộng Hinh vừa khóc, vừa nói: “Vì sao, vì sao? Chẳng lẽ là do trời định, thật ra tôi đã sớm có cảm giác rồi, tôi cứ cảm thấy tất cả quá tốt đẹp, tất cả không phải là thật, rõ ràng sáng sớm lúc anh ấy đi vẫn rất ổn, mấy ngày nay chúng tôi luôn ở bên nhau, rõ ràng đã nói là sẽ tới đón tôi, vì sao lại xảy ra tai nạn? Vì sao?”
Kim Thiện Tông vỗ tấm lưng cô, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Cô yên tâm đi, chẳng phải chỉ là tai nạn xe cộ thôi sao, người hiền tự có thiên tướng, không có việc gì, ngày mai cô đã có thể nhìn thấy anh ấy rồi, đến lúc đó chẳng phải hai người sẽ được gặp nhau sao.”
Trong miệng Kim Thiện Tông nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như vậy, Lôi Thanh Tiêu, đương nhiên anh không thể có chuyện gì được, tối thiểu vẫn có thể đi có thể chạy, có điều không bảo đảm sẽ còn nhớ được cô ấy đâu, dù có nhớ, tôi cũng có thể mang cô ấy rời khỏi anh.
Tiếng khóc của Điềm Mộng Hinh càng lúc càng nhỏ, thời gian dần trôi qua không còn âm thanh, anh nhẹ nhàng bế cô lên, phát hiện cô khóc mệt, theo thời gian dần trôi qua đã ngủ thiếp đi. Kim Thiện Tông rón rén cô ôm lên trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, vừa định lấy tay của cô từ phía sau lưng anh ra, lại dừng động tác lại, lấy điện thoại di động của mình ra, dán đầu mình lại gần vào cô, chụp một tấm hình, lúc này mới buông tay cô ra, vừa định rời đi, lại phát hiện không bỏ một tay khác ra được, vừa định rút ra, đã nghe thấy Điềm Mộng Hinh nói mớ.
“Thanh Tiêu, anh đừng đi, anh đã đồng ý với em là sẽ ở bên em mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây