Ở ngã tư đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc xe cỡ lớn lao tới, vượt qua đèn đỏ, lao về phía xe của Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu còn chưa kịp né tránh, xe đã bị lật tung, giây phút cuối cùng khi mất đi ý thức, trong đầu anh hiện lên câu nói sau cùng trong điện thoại, ngày kia anh sẽ đến đón em, ngày kia anh sẽ đến đón em, rồi mất đi ý thức, rơi vào hôn mê, hiện trường lập tức vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, Điềm Mộng Hinh đang ăn cơm trưa, đúng lúc này, tay của cô bị góc bàn không nhọn lắm làm bị thương. Điềm Mộng Hinh vội vàng đi vào nhà vệ sinh, xử lý vết thương, trong lòng không khỏi rối loạn, nỗi bất an này, cảm giác sợ hãi này đột nhiên dâng lên, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi sao? Không biết nữa, vừa rồi Lôi Thanh Tiêu còn gọi điện thoại báo bình an, thế nhưng loại cảm giác này chưa từng mãnh liệt như vậy, như thể có điều gì ứng nghiệm. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không ngừng bảo bản thân tỉnh táo lại, dùng nước lạnh hắt vào mặt mình, sử dụng khăn mặt lau khô, trong lòng vẫn bất ổn. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đi lại lại trong phòng, tới tới lui lui vài vòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh điện thoại di động của mình, nhìn đi nhìn lại, nói với bản thân, Điềm Mộng Hinh à Điềm Mộng Hinh, mày đừng suy nghĩ lung tung, đừng tự dọa bản thân, rõ ràng là mày không cẩn thận thôi mà, cô mới ngồi xuống, ăn cơm trưa.
Nhưng mà, lúc này ở hiện trường tai nạn xe cộ, xe cứu thương, xe cảnh sát, còn có số lượng lớn người đi đường vây xung quanh, chiếc xe lớn kia cũng dừng ở ven đường, có điều lái xe đã sớm không còn ở trong xe. Khi cảnh sát kéo Lôi Thanh Tiêu ra khỏi xe, đưa lên xe cứu thương, đã là sáu giờ tối, một nhân viên cảnh sát cẩn thận nhìn tình hình trong xe, lấy túi xách và điện thoại di động bên trong ra, đi theo xe cứu thương cùng chạy tới bệnh viện.
Lôi Thanh Tiêu cũng là người có tiếng tăm, nhân viên cảnh sát chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra anh, đây chẳng phải là của công tử tập đoàn Lôi thị, Lôi Thanh Tiêu sao. Đây là chuyện lớn, không ai dám chậm trễ chút nào. Xe cứu thương vừa tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành cấp cứu cho Lôi Thanh Tiêu, nhân viên cảnh sát vội vàng lấy điện thoại của Lôi Thanh Tiêu ra, nhìn điện thoại, tìm tên của Lôi Tử Hi, tổng giám đốc tập đoàn Lôi thị làm gì có ai lại không biết tên chứ.
Lôi Tử Hi đang ở nhà trong phòng khách xem văn kiện, lại ngẩng đầu nhìn thời gian, dựa theo thời gian này, Lôi Thanh Tiêu đã phải về đến nhà rồi, sao vẫn chưa về vậy? Rồi lại nhìn xung quanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây