Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy người không có phận sự rời đi, cúi đầu xuống nhìn thời gian, sắp đến thời gian đáp xuống thành phố X rồi, thời gian máy bay hạ xuống đúng lúc là khoảng mười hai giờ Paris, theo thời gian, nhất định là Mộng Mộng đang ăn cơm trưa.
Bầu trời trong xanh, từng đám mây lướt qua bên cạnh cửa sổ Lôi Thanh Tiêu, thời gian dần trôi qua bầu trời bên ngoài tối xuống, máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay. Lôi Thanh Tiêu nhìn máy bay dừng lại, trở về rồi, rốt cục cũng đã trở về, anh lấy hành lý đi tới cửa ra vào sân bay, dừng bước, lấy điện thoại ra, nhìn vào danh bạ, dừng lại trên cái tên của Điềm Mộng Hinh, gọi đi.
Lúc này, ở trước mặt Điềm Mộng Hinh bày biện đủ món cơm trưa, cô đang dở khóc dở cười nhìn nhiều như vậy đồ ăn, không biết bắt đầu ăn từ món nào. Ngay khi cô đang do dự, điện thoại di động vang lên, cô biết, lúc này, chắc hẳn Lôi Thanh Tiêu đã hạ cánh máy bay, cô không nhìn điện thoại, liền nhận.
“Thanh Tiêu, đã xuống máy bay rồi sao?”
Khi âm thanh của Điềm Mộng Hinh truyền ra từ trong điện thoại, biểu cảm trên mặt Lôi Thanh Tiêu trở nên mềm mại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây