Kim Thiện Tông nghe thấy Điềm Mộng Hinh uyển chuyển từ chối như thế, trong lòng hiểu rõ cô đang kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ, biểu cảm không hề lộ vẻ tức giận, vẫn lịch sự như thế.
“Được rồi, vậy Mộng Hinh hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều tôi lại tới tìm cô.”
Kim Thiện Tông nói xong, liền rời khỏi phòng, đi ra phía ngoài, đóng cửa lại cho cô. Điềm Mộng Hinh nhìn thấy Kim Thiện Tông rời khỏi phòng, lúc này mới thở phào một hơi, nói thật, mặc dù thoạt nhìn Kim Thiện Tông lạnh lùng như vậy, nhưng thái độ đối với cô không phải là thơ ơ lạnh nhạt, vẫn rất quan tâm cô, nhưng bên cạnh mình đã có Lôi Thanh Tiêu, phần quan tâm này, chỉ sợ là mình không có phúc hưởng. Cô nhìn cái túi trước mặt mình, bộ váy vẫn nằm ở trong túi, cô không lấy ra xem, mà là một mực cúi đầu, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút trên điện thoại di động, ngẩn người.
Kim Thiện Tông đi đến cửa thang máy, quay đầu lại nhìn cửa phòng Điềm Mộng Hinh, biểu cảm trên mặt bình tĩnh không lay động theo thời gian dần trôi qua xảy ra biến hóa. Lôi Thanh Tiêu, tôi sẽ khiến anh dần dần biến khỏi trái tim cô ấy, rất nhanh thôi anh sẽ không còn là đối thủ của tôi nữa. Cửa thang máy sau lưng mở ra, Kim Thiện Tông bước vào thang máy, ấn tầng, sau khi cửa thang máy đóng, anh nhìn tin nhắn cuối cùng trong tay mình, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, nếu như Điềm Mộng Hinh ở bên cạnh Kim Thiện Tông, sẽ phát hiện thời gian của tin nhắn chính là thời gian máy bay của Lôi Thanh Tiêu cất cánh, Kim Thiện Tông nhanh chóng xóa, cất điện thoại đi.
Lúc này Điềm Mộng Hinh đang ở trong phòng, chỉnh lại áo cao cổ, thử che đi dấu vết trên cổ. Hiển nhiên khăn lụa không che nổi nữa, cô nhìn mình trong gương, nhớ tới vừa rồi Kim Thiện Tông nhìn vào cổ cô, hình như biểu cảm trên mặt có chút thay đổi, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều, có lẽ vậy, con người Kim Thiện Tông cao ngạo, lạnh lùng, nhưng không phải người xấu, chắc hẳn anh ta chỉ hơi bất ngờ thôi, điều đó cũng rất bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây