Điềm Mộng Hinh đứng dậy, vừa định thay quần áo, nhìn thấy những mảng xanh tím trên người mình, khuôn mặt lập tức đỏ đến cổ, Điềm Mộng Hinh ơi Điềm Mộng Hinh, mày xem, mày tự giày vò chính mày này, mặc món nào không tốt, tự dưng mặc đúng bộ đó vào, lần này thì hay rồi, để xem mày trở về gặp anh mày kiểu gì, nói gì anh ấy cũng sẽ không tin cho xem.
Điềm Mộng Hinh thay quần áo, vừa dự định đi ăn sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô mở cửa, là phục vụ đưa bữa sáng tới, để trên bàn ăn phòng khách cho cô rồi rời đi.
Điềm Mộng Hinh nhìn bữa sáng, đúng là cơm Trung, lúc này cô mới cảm thấy được đói bụng, bắt đầu ăn. Lôi Thanh Tiêu đã đến sân bay, lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, chắc tầm này cô cũng đã dậy rồi, nhắn tin tới, lúc này điện thoại của Điềm Mộng Hinh vang lên, Điềm Mộng Hinh mở ra xem.
Lôi Thanh Tiêu: Mộng Mộng, đã dậy chưa, có phải đang ăn sáng hay không, anh đã đến sân bay rồi.
Điềm Mộng Hinh không nhắn lại, ngược lại gọi điện thoại qua, Lôi Thanh Tiêu nhìn thoáng qua, cười nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây