Điềm Mộng Hinh nghe lời nói dịu dàng của Lôi Thanh Tiêu, ngẩng đầu lên, nhìn thần thái ánh mắt của Lôi Thanh Tiêu, cô đưa tay chạm lên khuôn mặt của Lôi Thanh Tiêu, đứng dậy ngồi trên người Lôi Thanh Tiêu, để hai người có độ cao bằng nhau, cúi đầu xuống, lần đầu tiên hôn sâu lên môi anh, chủ động vươn đầu lưỡi của mình, hai người ôm chặt lấy đối phương. Lôi Thanh Tiêu đã sớm lặng lẽ cởi dây an toàn của mình, hạ ghế ra sau, hai người đổi vị trí, ngã xuống chỗ ngồi như nửa chiếc giường, đầu lưỡi quấn lấy nhau, hai người ôm nhau thật chặt, không ai buông tay, mãi đến khi cảm thấy hô hấp khó khăn, mới rời khỏi môi của đối phương.
Lôi Thanh Tiêu nhìn đôi môi của Điềm Mộng Hinh bởi vì hôn sâu mà sưng đỏ, tim đập rộn lên, cúi đầu xuống lần nữa, ngậm lấy môi của cô, tiến hành đợt tấn công thứ hai, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Bàn tay của Lôi Thanh Tiêu chậm rãi sờ lên vành tai của cô, lướt trên khuôn mặt, đi thẳng đến trước ngực của cô, môi của anh rời khỏi môi cô, đi xuống, lướt qua cổ cô, một tay cởi khăn lụa buộc trên cổ, hôn dọc theo cần cổ. Điềm Mộng Hinh chủ động ôm lấy Lôi Thanh Tiêu, trong miệng truyền ra tiếng hít thở rất nhẹ. Tay Lôi Thanh Tiêu đang định cởi áo cô, nghe thấy âm thanh của cô thì càng nhanh hơn, đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa, kéo lý trí của anh đang ở biên giới lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã cởi cúc áo của cô, vội vàng cài lại cúc áo cho cô.
Lôi Thanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đứng dậy mở cửa, cũng chặn ánh mắt của người bên ngoài, mặt Điềm Mộng Hinh đỏ bừng, mình bị làm sao vậy? Bị cởi cúc áo cũng không biết, còn phát ra âm thanh như thế, có còn là mình không vậy? Cô sờ cổ của mình, khăn lụa đâu rồi, phát hiện ở trên chỗ ngồi, cô vội vàng buộc lại, nhìn thấy dấu vết trên cổ mình lại nhiều hơn rất nhiều, nói với mình, đây là đang ở bên ngoài đấy, thật là, khuôn mặt đỏ không khác gì con cua luộc.
Lôi Thanh Tiêu mở cửa, thấy Điềm Mộng Hinh đã buộc xong khăn lụa, để cô xuống xe trước, mình dừng xe ở chỗ đậu xe. Thì ra mới vừa rồi là Lôi Thanh Tiêu chưa dừng ở chỗ đậu xe, người khác tới nhắc nhở, mới kéo hai người bọn họ lại từ biên giới lý trí..
Lôi Thanh Tiêu bước xuống xe, thấy mặt Điềm Mộng Hinh còn đỏ, biết là cô thẹn thùng, thật ra cũng tự trách mình, vì sao lại không thể khống chế bản thân, còn nói phải chờ tới ngày kết hôn, mày như thế này sao được chứ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây