Rất nhanh, hiểu lầm được cởi bỏ, hôm đó, Cốc Tể Uẩn và Điềm Văn còn cùng chụp một tấm ảnh chung, cũng chụp một tấm hình cho một nhà ba người bọn họ, cũng hẹn với nhau có cơ hội nhất định phải gặp lại, cứ như vậy nhoáng một cái hai mươi năm trôi qua, mà bọn nhỏ năm đó đã lớn lên, không ngờ hai đứa con của bọn họ còn quen nhau, hai nhà bọn họ thật sự rất có duyên.
“Đúng rồi, nghe San San nói, cháu còn có em gái, sao không thấy đâu vậy?”
Lục Hâm Nhi nhìn xung quanh, phát hiện ở trên bàn trà có ảnh chụp một nhà bốn người, có điều vì sao chỉ có Cốc Tuấn ở nhà một mình vậy?
Cốc Tuấn chú ý tới tầm mắt của bà nhìn thấy tấm hình đó, trả lời: “Cô nói em gái cháu Điềm Mộng Hinh đúng không ạ, cô ấy đi nước Pháp phải một tuần mới trở về được, tấm hình đó là ảnh chụp của gia đình cháu, cha mẹ của cháu không sống với cháu, từ khi bọn cháu còn bé bọn họ đã trở về quê rồi.”
Mặc dù Kim Ngọc Long đã sớm có đáp án, nhưng vẫn muốn xác định đáp án của mình có phải chính xác hay không, bèn hỏi tiếp: “À, vậy vì sao hai cháu lại ở chỗ này, sao không đón cha mẹ đến?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây