Kim San San vừa nấu cháo trong phòng bếp, vừa lén nhìn động tĩnh bên ngoài phòng khách, nhìn thấy biểu cảm của cha mẹ vô cùng hài lòng, tảng đá trong lòng để xuống, chuyên tâm nấu cháo.
Lục Hâm Nhi nhìn thấy ngoại hình của Cốc Tuấn khá giống với Cốc Tể Uẩn, ký ức chậm rãi kéo về ngày của hai mươi năm trước, mọi chuyện ngày hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt bà.
Ngày ấy, là ngày sinh nhật hai tuổi của Kim San San, khi đó Kim Thiện Tông năm tuổi, đã đi nhà trẻ, mà ngày đó bà vẫn chăm Kim San San, khi đó, công ty vừa mới gây dựng, bản thân phải dốc sức làm mọi thứ, rất nhiều nghiệp vụ Kim Ngọc Long phải tự mình chạy qua chạy lại, mà bà giúp ông quản lý tài vụ, vừa mới gây dựng nên không mời được quá nhiều nhân viên, tất cả đều do tự mình đi làm, mà Kim San San chỉ có thể đi làm cùng bà, bình thường con bé đều chơi một mình.
Nhưng hôm đó bà rất nhiều công việc, bèn để người khác chăm sóc, ai ngờ được, ngày đó, nhân viên dẫn con bé ra ngoài đi dạo, lại không cẩn thận làm mất con bé, chỉ vì khi đó nhân viên đấy phân tâm, nhìn thấy người quen bèn hàn huyên một hồi, quay lại đã không thấy đứa bé đâu. Chờ cô ấy kịp phản ứng, tìm kiểu gì cũng không tìm thấy, liền vội vàng trở lại công ty thông báo cho bà.
Lục Hâm Nhi vội vàng gọi điện thoại cho Kim Thiện Tông lúc ấy đang bận làm việc ở bên ngoài, hai người tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, đúng vào lúc này, Lục Hâm Nhi nhìn thấy Kim San San ngồi chơi trên cầu trượt trong công viên ở gần công ty, người đứng bên cạnh là Điềm Văn, bà vội vàng chạy tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây