Lôi Thanh Tiêu thất vọng để tay xuống, Điềm Mộng Hinh dùng giấy ăn lau sạch vụn bánh ngọt, nói tiếp: “Có lẽ là do sự kiện đó, làm tôi cảm thấy những người ở thế giới khác nhau không nên đi chung, làm bạn với nhau.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn vào bàn tay vừa bị Điềm Mộng Hinh ngăn lại, nghe những lời này của Điềm Mộng Hinh, trong lòng đã hiểu, biến cố gia đình thời thơ ấu đã làm Điềm Mộng Hinh có sự kháng cự nhất định với sự khác biệt về địa vị, về gia đình, muốn đi vào thế giới của cô, khó hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.
Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “Vậy bây giờ chúng ta… có thể làm bạn được không? Tôi biết, bây giờ bảo em lập tức từ bỏ suy nghĩ hai người ở hai thế giới khác nhau thì không nên đi chung với nhau là chuyện không có khả năng, nên tôi chỉ muốn làm bạn với em mà thôi, có thể không?”
Điềm Mộng Hinh nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói những lời không có lòng tin này, cô bật cười, nói: “Tổng giám đốc Lôi, nếu tôi không coi anh là bạn, tôi sẽ không đi ra dùng bữa cùng anh, lại nói hôm qua anh đã giúp tôi, mặc dù làm tôi mất đi một công việc, nhưng anh cũng giúp tôi biết được, làm gì thì làm cũng phải đặt sự an toàn lên hàng đầu, vì vậy tôi không trách anh.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Điềm Mộng Hinh chấp nhận làm bạn với mình, anh hào hứng đưa tay ra, nắm lấy tay của Điềm Mộng Hinh, vui vẻ nói: “Qúa tuyệt vời, tôi còn tưởng rằng, em sẽ không coi tôi là bạn, vậy sau này tôi có thể gọi em là Mộng Mộng được không? Em cũng đừng gọi tôi là Lôi tổng nữa, gọi tôi là Thanh Tiêu đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây